Mấy ngày nay tôi lại gặp một chuyện hết sức bực mình. Bởi vì cái tin đồn kia vẫn không tắt. Tôi muốn làm như không có gì cũng không được. Mà tại sao tin đồn đó không tắt? Mỗi bữa sáng lại có một người đưa đồ ăn sáng đến. Đó là anh Trí. Với lí do hết sức ngớ ngẩn "tẩm bổ sau khi bị bóng đập". Tôi hỏi anh ai đưa, anh cũng không nói. Còn nói bản thân cảm thấy tôi bị anh Vỹ chia tay rất đáng thương muốn an ủi tôi thôi. Ai mà tin nổi cái lí do này chứ. Tôi từ chối anh Trí cũng không lấy về.
Tôi nổi giận thật.
- Anh không mang về em em sẽ quăng nó vào thùng rác đấy.
Anh Trí nhìn tôi mặt mếu máo hết sức đáng thương:
- Em...em muốn làm sao cũng được nhưng lên lớp 12A10 giải thích với thằng Vỹ thay anh đi! Nếu nó biết em không ăn thế nào cũng lột da anh cho coi.
Tôi cười phẩy tay cho anh Trí về lớp. Cuối cùng cũng tìm ra kẻ bày trò. Tôi cầm đồ ăn sáng trên tay mà không biết phải làm sao. Tại sao tôi lại khó xử vậy?
Phong nhìn thấy lại nói:
- Thì ra người quan tâm Chi là bạn thân anh Vỹ nha! Tôi nghe nhỏ Linh nói Chi từng trải qua kì nghỉ hè cùng anh Trí có phải vì vậy mà sứt mẻ tình cảm với anh Vỹ không?
Tôi nhìn cậu ta nhưng không biết nói gì, cho nên tôi quyết định cười trừ. Trong lòng tôi lại đem tên "Tôn Nữ Diệu Linh" ra mắng một trăm lần. Cho nên tôi ăn bữa sáng này sẽ coi như thừa nhận phản bội anh Vỹ vì anh Trí. Ý nghĩ này làm tôi rùng mình không dứt. Nếu tôi nói bữa sáng này do anh Vỹ đưa cho vậy càng phiền phức rồi. Cho nên bữa sáng này lại vào bụng Đỗ Quân. Không phải tôi không muốn ăn mà đã ăn ở nhà rồi. Chuyện này tôi không biết ai truyền đi nhưng chắc chắn không hay ho gì.
Tin đồn mới: "Yên Chi lựa chọn khó khăn với đôi bạn thân Vỹ-Trí"
Nhưng mà nhờ tin đồn đó anh Trí không đến nữa. Tôi cảm thấy rất vui vẻ. Thế nhưng người ta lại soi mói chuyện khác cơ.
Bởi vì suốt ngày tôi bị Quân đùa giỡn, chọc tức không ngừng.
Thấy tôi ngồi ngẩn người Quân lại đến trêu chọc:
- Thất tình thôi mà, đừng buồn.
Tôi làm như không nghe. Quân cũng không bỏ qua.
- Hay là tôi chịu thiệt đóng giả bạn trai để Chi chọc tức anh Vỹ?
Đề nghị này thật hay!
Tôi trừng mắt nhìn Quân, nghiến răng nghiến lợi:
- Quân có biến đi hay không hả?
- Đừng nóng giận hay là tôi theo đuổi Chi nha?
Nói xong Quân lại cười đắc ý. Cho nên dẫn đến tình trạng một lần tôi cùng cậu ta rượt nhau chạy quanh hành lang. Vì thế tin đồn mới lại hình thành : " Yên Chi khiêu chiến Trúc Thi bỏ Đạt Vỹ theo đuổi Đỗ Quân." Tin đồn này...rất rất vô nhân đạo. Ai lại bôi nhọ một cô gái trong sáng như tôi đây? Tôi muốn biết ai nghĩ ra câu này để tỏ lòng khâm phục.
Lại nói mỗi lần thấy nhỏ Thi xuất hiện cùng lúc với tôi thì có rất nhiều ánh mắt quái dị nhìn tôi. Trong mắt họ giống như hỏi: "Tình địch gặp nhau sao mà im lặng vậy?". Đôi lúc tôi thấy ánh mắt quái dị của Trúc Thi nhìn tôi làm lông tóc tôi đều dựng đứng. Không lẽ nhỏ Thi thật sự nghĩ như tin đồn sao?
Tôi hỏi:
- Này Thi ghen với tôi thật à?
Nhỏ Thi đỏ mặt quay đi.
- Chi đừng nghĩ bậy!
Ui cha là thật đấy. Nhỏ Thi thật sự ghen.
Tôi cảm thấy mình làm được một việc tốt cơ. Vì chuyện này mà tôi chắc rằng nhỏ Thi không thoát khỏi lưới tình của Quân. Cho nên tôi quyết định nói tin tốt cho Quân. Quân nghe tôi nói mà đôi mắt lấp lánh. Thấy chưa tôi nói tôi làm được một việc tốt mà.
Vào mấy ngày kế tiếp lại gặp thêm chuyện phiền phức. Ngày nào khi tôi vào lớp cũng bắt gặp một lá thư. Thư này là thư gì? Còn cái nào khác ngoài thư tình. Mà thư tình này cũng không phải của tôi đâu. Nó là của cái tên ngồi cạnh. Thật ra thì không phải của tôi thì chẳng nói làm gì mà thư này này giống như cố tình để tôi thấy, mỗi lần đều nhét vào học bàn của tôi. Qua nhiều lần tôi nghiệm ra một điều. Người này vì tin đồn kia mà gửi thư cho Quân nhưng lại muốn tôi biết. Mục đích chính là muốn tôi nhục chí tránh xa Qân ra. Hay là muốn tôi biết Quân đào hoa tự động bài xích Quân. Không lẽ họ không sợ nếu tôi là bạn gái thật của Quân sẽ đốt hết thư này sao? Ai lại ở không như vậy nhỉ?
Ngày đầu tiên bắt gặp tôi đã mở thư ra xem. Kết quả khi đọc vào thiếu chút nữa thì phun hết đồ ăn sáng ra ngoài.
Nội dung thế này:
" Anh Quân thân mến, em thích anh lâu lắm rồi mà không dám nói. Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy anh em đã không ngừng dõi theo anh. Ánh mắt của anh làm tim em đập lỗi nhịp, mỗi lần nhìn thấy nụ cười của anh em như thấy được ánh sáng của hạnh phúc. Không thấy được anh em cảm thấy cuộc sống này vô vị, em không thiết ăn không thiết ngủ..."
Hay là:
" Em yêu anh từ rất lâu...Anh làm bạn trai em nha? Nếu anh đồng ý thì liên lạc theo địa chỉ..."
Hoặc là:
" Em biết anh có bạn gái rồi nhưng mà em không kìm lòng được vẫn thích anh, em sẽ mãi đợi anh nhìn về phía em...."
À nội dung các bức thư đại loại là như thế. Tôi đọc đến đó thì đã xếp thư lại bỏ vào ngăn bàn của Quân.Tôi cúi mặt xuống bàn cười đến run rẩy. Mấy cô bạn này thật là ý nặng tình sâu. Chỉ có một lần nhìn thấy người ta mà điên đảo đến mức này. Lại còn vì tên nhóc Quân mà quên ăn quên ngủ thì thật là tình cảm đáng trân trọng không nên cười nhạo nhưng mà tôi nhịn không được vẫn muốn cười.
Lũ bạn nhìn thấy tôi cười đến run rẩy thì nhao nhao túm tụm lại hỏi. Tôi nhìn bọn họ lại nhớ đến dù gì cũng là thư tín của người ta, tôi xem đã là không đúng bây giờ còn rêu rao thì rất không lịch sự cho nên tôi lắc đầu không nói.
Cho đến khi thấy Quân vào lớp tôi vẫn không nhịn được nhìn Quân cười khúc khích. Chẳng qua hành động này bị người ta hiểu lầm. Tôi có ý với Quân.
Tôi nhìn Quân lại cười. Quân cũng nhìn tôi với ánh mắt quái lạ.
Cậu nhóc này còn nhe răng cười:
- Sao hả thấy tôi vui lắm à, hay là mấy ngày nay thấy tôi tốt hơn anh Vỹ nên đổi đối tượng rồi?
Tôi bĩu môi khinh bỉ:
- Quân mơ ban ngày đi.
- Thế sao cứ nhìn tôi cười mãi thế?
- À thì là....
Tôi lại cười rồi chỉ vào ngăn bàn. Quân nhìn vào ngăn bàn dĩ nhiên là cái thư kia. Cậu ta mở ra xem mặt mày đen thui trông hết sức buồn cười. Tôi bật cười vỗ vai cậu ta.
- Không ngờ Quân còn có người để ý thương thầm cơ. Đáp lại người ta thế nào đây?
Quân không hề hứng gì chỉ nói cho qua:
- Năm ngoái cũng có cả đống đấy thôi nhưng tôi cũng cho hết vào thùng rác.
Tôi tỏ vẻ không vừa lòng:
- Sao Quân vô tình thế? Ít nhiều cũng đáp lại người ta bằng một câu từ chối khéo chứ?
- Nếu cứ mỗi lá thư tôi phải viết đáp lại thì mệt chết sao?
Tôi cười trêu:
- Tôi thấy Quân chẳng có chỗ nào tốt cả tại sao có nhiều người theo thế?
Quân trợn mắt nhìn tôi như thấy người ngoài hành tinh vậy:
- Con mắt Chi có vấn đề sao? Tôi đẹp trai ngời ngời như thế mà không nhìn ra à?
Tôi đánh giá cậu ta một lượt lại lắc đầu:
- Sao tôi không thấy nhỉ?
Quân suy sụp quay đầu đi rồi lại than thở:
- Trong mắt Chi có ai ngoài anh Vỹ chứ, mà Chi không biết sao con trai không hư con gái sẽ không yêu. Chính vì vậy tôi mới cải tà quy chính như vậy sẽ cắt đi được mấy bóng hồng.
Tôi thật muốn cười với lối suy nghĩ của cậu ta. Nhưng mà có thật như cậu ta nói trong mắt tôi chỉ có anh Vỹ không? Tôi còn chưa kịp nói cậu ta lại bổ sung.
- Nhưng mà anh Vỹ thì khác nha, cho dù anh ấy có hư hay không thì vẫn có cả đống bóng hồng đi theo. Từ khi tôi biết anh ấy thì đã có rất nhiều cô gái để mắt đến anh ấy rồi. Chi mà lạng quạng mất ráng chịu.
Tôi lặng thinh. Không phải tôi không muốn nói mà lỡ nói sai người ta hiểu lầm bắt chẹt ngay điểm yếu lại khổ. Anh Vỹ có người theo đuổi? Vậy có liên quan gì đến tôi. Thật ra tôi thấy không thoải mái. Hơn nữa hình như dạo này tôi cũng ít chạm mặt anh. Mà chỗ chạm mặt duy nhất chính là thư viện.
Quân thấy tôi vờ như không nghe lại nóng nảy:
- Này tôi nói thật đấy, Chi mà không ra tay là mất thật đấy. Chi phải cho người ta thấy anh Vỹ là hoa đã có chủ.
Tôi há miệng nhìn Quân. Tại sao cậu ta lại nảy ra ý nghĩ này nhỉ? Ra tay thế nào đây? Tại sao tôi cảm thấy cậu ta đang xúi tôi đi tỏ tình vậy?
- Im lặng. Thứ nhất tôi và anh Vỹ rất trong sáng. Thứ hai tôi cũng không điên cuồng đi theo đuổi một tình yêu đến như thế. Thứ ba, Quân lo cho thân mình trước đi nếu để nhỏ Thi biết....
Quân trừng mắt nhìn tôi:
- Chi không được nói cho Thi biết, nếu không...
- Nếu không thì sao?_tôi ngẩng mặt khiêu khích nhìn cậu ta.
Quân cười gian nhìn tôi:
- Tôi...tôi theo đuổi Chi cho Chi phiền chết.
Tôi há hốc miệng nhìn cậu ta mà không nói được gì. Đây đúng là nhược điểm của tôi. Tô rất sợ phiền mà cái phiền lớn nhất chính là dính vào mấy vụ theo đuổi nhăng nhích này. Tôi phụng phịu không để ý đến cậu ta nữa. Quân cười ha ha tỏ vẻ rất đắc ý. Tôi hận đến nghiến răng nghiến lợi. Còn về lá thư kia cũng bị tôi vứt đến sau đầu không thèm quan tâm đến nữa. Nhưng mà tình trạng cứ lặp đi lặp lại mãi như thế.
Chuyện trên đời lúc nào cũng thế, một chuyện diễn ra quá thường xuyên thì người ta sẽ cho thành đó là chuyện hiển nhiên. Nếu không tái diễn thì mới kì quái. Cho nên chuyện bức thư được tôi xem là chuyện hiển nhiên mà mỗi sáng tôi phải nhận được.
Một hôm vào giờ ra chơi, tôi lôi kéo Quyên cùng Linh xuống thư viện. Tôi đã điều tra kĩ rồi. Anh Vỹ chỉ đến thư viện vào ba ngày lẻ ba, năm, bảy. Cho nên tôi sẽ đi ngày chẵn hai, tư sáu. Như vậy sẽ không chạm mặt. Càng nghĩ tôi càng cảm thấy mình thông minh. Nhỏ Quyên cùng nhỏ Linh lại tưởng tôi muốn đến thư viện gặp anh Vỹ nhưng ngại. Bọn nó rất hùng hồn tuyên bố:
- Chi tụi tao sẽ làm lá chắn cho mày cùng anh Vỹ hẹn hò, nhớ hàn gắn lại nha.
Tôi muốn cười thật lớn tiếng nhưng mà thôi. Tụi nó nghĩ vậy cũng tốt nếu không chắc sẽ không đi cùng tôi đâu. Giấy không gói được lửa, mới qua hai ngày bọn này đã phát hiện.
Linh tỷ lại đẩy trán tôi:
- Mày gạt tụi tao trốn anh Vỹ nữa hả?
Tôi chớp mắt vô tội:
- Tao có nói là đến thư viện gặp anh Vỹ đâu.
Nhỏ Linh cùng nhỏ Quyên nhìn tôi đầy căm phẫn. Tôi không hiểu sao hai đứa này lại giận đến vậy? Về sau dĩ nhiên tôi nghiệm ra là tại bọn họ làm bà mai nhưng uổng công.
Chính vì vậy mà mỗi lần tôi vào thư viện vừa ngồi vào bàn thì đã thấy có người nào đó ngồi xuống cạnh từ lúc nào rồi. Gián điệp đã lộ diện.Tôi nhìn người nào đó một lúc lại không biết phải nói gì. Bởi vì mỗi lần như vậy anh chỉ nói một câu.
- Thật trùng hợp.
Tôi mới không tin là trùng hợp đâu. Nhưng mà tôi có thể làm gì bây giờ ngoài chấp nhận sự trùng hợp này. Do đó ngày này qua ngày khác lại thấy một hiện tượng một nam sinh cùng một nữ sinh ngồi cạnh cùng đọc sách. Dĩ nhiên đôi lúc tôi sẽ "lợi dụng" anh làm thầy dạy kèm miễn phí. Mỗi lần tôi hỏi bài hình như là anh rất vui. Chẳng lẽ được chỉ bài anh vui đến vậy? Thỉnh thoảng vẫn cười đùa. Tôi quên mình cùng anh có tin đồn.
Vì vậy lại có tin đồn " Yên Chi cùng Đạt Vỹ mượn cớ đọc sách để hẹn hò.". Đó không phải lỗi của tôi đâu. Sau khi nghe tin đồn này, tôi thấy người nào đó rất vui vẻ. Tôi thì nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng tức giận, thật ra không có lực sát thương. Cùng lắm cặp mắt tôi mở to trừng trừng lại nói khuôn mặt của tôi tròn tròn trông càng buồn cười. Anh Vỹ nhìn thấy tôi như vậy luôn phì cười. Cái này dĩ nhiên tự mình tôi không thể thấy mà là người nào đó nói cho tôi biết.
- Có gì mà anh cười chứ?
- Thì em làm bạn gái tin đồn đi để không có ai đến gần anh nữa. Anh học cuối cấp rồi phải ôn thi đại học nữa nên em coi như giúp anh ngăn chặn phiền phức, yên tĩnh ôn thi đi. Em cùng anh cũng đâu có gì nên đâu có gì phải lo. Em nói xem chúng ta là quan hệ gì?
Hả? Bạn gái tin đồn? Anh không lấy nhỏ Thi làm lá chắn nữa mà lấy tôi làm lá chắn cơ. Tôi trợn mắt nhìn anh. Đây là lí lẽ gì vậy?
- Dĩ nhiên là bạn rồi.
Anh cười nhưng rõ ràng hình như là bất đắc dĩ:
- Vậy thì đúng rồi. Em không phải muốn tập trung học sao. Không chừng có ai đó muốn tỏ tình với em thì sao. Anh giúp em ngăn lại. Đôi bên cùng có lợi.
- Em cũng phải học mà. Anh có biết tin đồn rất phiền phức không? Có thể giả thành thật đấy.
Ý cười trong mắt anh càng sâu, nghiêng người đến gần tôi hỏi:
- Em sẽ từ giả thành thật sao? Anh cầu còn không được đó.
Tôi cứng cả người. Tôi thật sự nghĩ như vậy sao? Nhưng mà.... Câu sau của anh có ý gì?
- Dĩ nhiên không rồi. Anh còn nói giỡn em sẽ giận thật đấy.
Anh cười xoa đầu tôi, trong mắt lại hiện lên mất mác:
- Ngoan đừng giận, anh giỡn thôi.
Tôi cầu xin:
- Hay là anh cùng em đến thư viện xen kẽ đi như vậy sẽ không bị nghi ngờ lung tung nữa.
Anh lại nhướng mày:
- Em không biết càng tránh càng bị nghi ngờ à?
- Vậy làm sao bây giờ?
- Cứ như bình thường đi! Huống hồ em không phải hay nói cây ngay không sợ chết đứng hả?
Bình thường thế nào đây? Anh nói nghe thật dễ. Câu nói của tôi thế nào mà anh biết được? Bên cạnh tôi có gián điệp.
Tôi bị anh nói đến không còn đường lui. Tôi sẽ tự nghĩ cách tránh tin đồn.
Vào đến thư viện, tôi ngó xung quanh xem hôm nay anh có đến không. Không thấy anh tôi cảm thấy bầu trời hôm nay thật đẹp. Tôi hưng phấn đi tìm sách đọc. Tôi ngồi đọc say sưa thì lại có một người ngồi cạnh tôi. Tôi nghiêng mặt nhìn. Người kia cũng nhìn tôi cười. Tôi chắc chắn đã từng thấy người này nhưng mà ở đâu nhỉ?
- Hôm nay Vỹ bận họp đoàn không đến được, Vỹ nhờ chị đến nói cho em biết. Chị là Vân bạn gái cùng lớp của Vỹ.
Tôi rất muốn hỏi không đến thì liên quan gì đến tôi? Tôi rất để ý cụm từ "bạn gái cùng lớp" . Là giới tính nữ thì là bạn gái không lẽ bạn trai? Còn sợ tôi không phân biệt được giới tính sao? Câu này bình thường không đây? Thông thường khi một người con gái nói mình là bạn gái của ai đó thì chắc chắn quan hệ không bình thường.
Tôi muốn hỏi nhưng mà câu nói ra khỏi miệng tôi chính là:
- Thì ra chị là người thường hay đến mượn tập anh Vỹ hả?
Bây giờ tôi nhớ ra người này là ai rồi. Đây là lớp phó văn -thể -mĩ của lớp anh Vỹ. Tin tức này là anh Trí cung cấp cho tôi. Hơn nữa nhỏ Thi từng nói nữ sinh này từ cấp hai đã thầm mến anh Vỹ rất hay đến mượn tập. Chị gái này chính là người thường hay đi cùng anh Vỹ cũng là người đứng nói chuyện cùng anh trong sân bóng rổ. Tôi còn nhớ anh Trí từng đề cập đến việc anh Vỹ có bạn gái hẳn là cô gái trước mắt tôi đây. Nhưng sao tôi thấy khó chịu nhỉ?
Chị Vân kinh ngạc nhìn tôi cười cứng đờ rồi mặt tối thui. Bởi vì câu nói của tôi chẳng ăn nhập vào đâu cả.
Cũng phải thôi trong tình huống này ai cũng hiểu mượn tập chỉ là cái cớ để chị Vân lui tới với anh Vỹ thôi. Người có tật sẽ giật mình, sẽ suy nghĩ sâu xa câu nói của tôi. Tôi thề tôi chỉ nghĩ đơn giản thôi. Nhưng không phải ai cũng nghĩ đơn giản như tôi. Điển hình là nữ sinh trước mặt tôi. Mà hiện tại tôi đang được xem là bạn gái trong tin đồn của anh Vỹ cho nên chị Vân chắc chắn nghĩ tôi đang có ý cảnh cáo. Cái này cũng không phải tôi phát hiện ra mà là tôi kể lại cho đám nhỏ Linh, tụi nó phân tích cho tôi biết.
Vì câu nói đó của tôi mà chị Vân cười gượng rồi lặn mất tăm. Tôi nhìn theo bóng dáng xinh đẹp kia mà khó hiểu lại bồi thêm một câu, cười càng thêm rực rỡ:
- Chị về nói với anh Vỹ nếu anh ấy quá bận không cần đến nữa cũng được.
Câu này rất giống giận dỗi. Nhưng mà thật ra tôi rất vui vẻ.
Chị Vân nhìn tôi giống như không thể tin được rồi lảo đảo mà đi. Một cuộc chạm mặt cứ như vậy kết thúc. Hôm sau lại có tin đồn mới.
Tôi lôi quyển sách bài tập lí nâng cao mượn ở thư viện hôm qua ra làm. Nhỏ Linh vừa ôm cặp vào lớp đã chạy xuống chỗ tôi. Quân ngồi cạnh cũng bị nó "đá bay" sang một bên. Dĩ nhiên cuộc tranh chấp chỗ ngồi phải giằng co một lúc.
Nhỏ Linh nhìn tôi mắt sáng quắc:
- Nghe nói hôm qua mày ra trận toàn thắng hả?
Tôi khó hiểu:
- Ra trận gì? Toàn thắng gì?
Nó cười sung sướng vỗ vai tôi:
- Mày còn giả ngu, hôm qua nghe nói bà chị kia vào thư viện bị mày dằn mặt chạy mất dạng luôn hả? Phải vậy chứ, phải chiến đấu cho tình yêu chứ.
Tôi lại bị nó tra tấn khổ không thể tả. Tôi muốn học hỏi xem nó nghe được cái gì.
- Dằn mặt gì chứ? Mày nói là chị Vân hả? Chị ấy chỉ đến nói anh Vỹ không đến thôi mà.
Nhỏ Linh lại sáng mắt lên:
- Vậy mày đã nói gì với chị ta mà chị ta đi nhanh vậy?
Tôi rất thành thật lặp lại câu nói hôm qua:
- Tao chỉ nói: "Chị là người thường hay đến mượn tập anh Vỹ hả?".
Nhỏ Linh há hốc miệng nhìn tôi rồi nhìn tôi cười mờ ám:
- Mày thiệt là cao tay nha! Ngay cả cái cớ người ta muốn gần gũi anh Vỹ mày cũng muốn cắt luôn hả?
- Mày toàn vớ vẩn đây chỉ là trí nhớ chợt quay về nên hỏi thôi. Tao không hiểu tại sao chị ấy nghe tao hỏi vậy thì lại không cười nữa còn nói với tao :" Chị và Vỹ vốn thân thiết tới lui với nhau là chuyện bình thường mà."
Nhỏ Linh trợn mắt lên, lúc này bàn của tôi đã đầy người. Nhỏ Quyên cùng nhỏ Thoảng cũng chăm chú nghe. Vĩnh ở một bên cắn đậu phộng cười nhăn nhở vô cùng. Quân càng hứng thú phá lên cười.
- Ha ha tranh giành tình nhân.
Tôi liếc mắt cậu ta một cái:
- Nhảm nhí!
Nhỏ Quyên cũng nói:
- Mày còn không nhận ra sao rõ ràng chị Vân cố ý đến nói cho mày biết quan hệ của chị ta cùng anh Vỹ không tầm thường.
Nhỏ Thoảng vỗ bàn một cái:
- Chính xác. Đây là khiêu chiến trắng trợn.
Nhỏ Linh lại hỏi:
- Vậy mày trả lời lại như thế nào?
Tôi cố nhớ lại, ai mà nhớ mấy cái chi tiết nhỏ ấy.
- Ừm... Tao nói: " Chắc anh Vỹ có rất nhiều bạn gái thân thiết, hình như cũng có nhiều chị đến mượn tập giống chị vậy."
Đây mới là câu làm mặt chị Vân đen toàn tập, đi đứng lảo đảo. Có ai cho rằng "bạn gái" lại nói về "bạn trai" mình như vậy không? Một cô "bạn gái" biết "bạn trai" có nhiều người vây quanh còn thản nhiên như không. Cho nên muốn công kích thì lấy gì để công kích. Vì thế nên phải rút lui. Đây là kết luận mà đám nhỏ Linh nói.
Đức lại nhảy vào:
- Cho nên Yên Chi ra trận toàn thắng.
Tôi biết làm gì với một đống đầu óc thám tử như vậy đây? Chính vì vậy mà qua phân tích của tụi nó tôi biết được câu nói của mình lại mang hàm ý sâu xa như thế. Kết luận của tụi nó làm tôi phục sát đất. Vì chị Vân đi đứng có chút lảo đảo mà tụi nó kết luận: "Yên Chi ra trận toàn thắng!". Còn lí do chị Vân đi đứng lảo đảo thật ra là vấp bậc cửa mà thôi. Tôi rất muốn nói nhưng thấy tụi nó vui vẻ quá nên thôi.
Sau chuyện này và cùng chuyện nhận thư mỗi sáng, tôi sâu sắc nhận thức cả Quân và anh Vỹ đều rất phiền toái.
Cho đến về sau khi tôi kể lại chuyện này mặt người nào đó đen vô cùng. Tại sao lại vậy? Rất đơn giản ai cũng cho rằng tôi ghen nên cảnh cáo chị Vân nhưng mà dĩ nhiên tôi lúc đó làm gì có ý nghĩ đó. Tin đồn thất thiệt rất hại người.