Khi Lan Đình Phương đến bệnh viện thăm Nguyên Anh Hùng, đã là ngày thứ mười sau khi Nguyên Anh Hùng nằm viện. Trong mười ngày này Liên Hảo luôn ở tại bệnh viện.
Ngày đó Liên Hảo trở lại Thanh Nguyên, đã từng rất thân mật khăng khít lại trở thành hoàn toàn không nói nên lời.
"Cám ơn anh, Nguyên Anh Hùng, cám ơn anh đã cứu cô ấy." Lan Đình Phương vừa đến liền đi thẳng vào vấn đề, nói rõ lập trường: "Sở dĩ chờ đến bây giờ mới đến nói với anh lời cám ơn là vì gần đây Liên Hảo luôn chăm sóc cho anh, tôi không muốn nhìn thấy cảnh tượng kia. Tuy rằng biết rõ đó đều là vì anh cứu cô ấy, cô ấy đối tốt với anh cũng là lẽ đương nhiên."
Nguyên Anh Hùng ngồi ở trên xe lăn, còn không có chờ anh sắp xếp lại ngôn ngữ tiến hành phản bác lại, những lời nói tiếp theo của Lan Đình Phương đã khiến cho anh phải dở khóc dở cười, cũng hận đến nghiến răng.
"May mắn là con dao kia không có cắm ở trên người cô ấy, bằng không, tôi sẽ nổi điên."
Nguyên Anh Hùng thật sâu thở ra một hơi, mái tóc lòa xòa trên trán cũng chuyển động theo.
"Lan Đình Phương, cứu Liên Hảo là việc tôi phải làm, không cần anh đến trước mặt tôi nói những lời vô nghĩa này. Còn nữa, có vẻ như anh đã nhầm lẫn gì chăng? Liên Hảo là vợ của tôi, là mẹ của Tiểu Long. Anh hiện tại lấy thân phận gì đến nói với tôi những lời này? Anh không biết là những gì mà anh đã làm với tôi đã vi phạm pháp luật? Nhưng vì anh cũng cứu mạng tôi, tôi sẽ không nộp đơn tố cáo, về phần anh lừa gạt Liên Hảo, hiện tại tôi đang suy nghĩ có nên nói với cô ấy hay không."
"Hơn nữa, sự thật chứng minh tôi có thể vì Liên Hảo làm ra bất cứ điều gì. Anh có biết tôi đã vui sướng như thế nào khi con dao đó đâm vào tôi không? May mắn thay! Con dao đó đã không đâm vào Cố Liên Hảo, nếu không thì sẽ đau đến mức nào chứ?"
"Bây giờ, anh còn cảm thấy tôi không đủ yêu cô ấy nữa không?"
Nguyên Anh Hùng một hơi đem những lời này nói ra.
Lan Đình Phương trầm mặc, một lúc sau, anh bước đến phía trước cửa sổ, đưa lưng về phía Nguyên Anh Hùng.
"Có lẽ đi! Anh yêu Liên Hảo, có lẽ rất yêu rất yêu, nhưng mà, người Liên Hảo yêu không phải là anh, người cô ấy yêu là tôi, đây là lập trường để hôm nay tôi đến nơi này nói lời cám ơn với anh."
Trong lòng Nguyên Anh Hùng đau nhói, anh hiểu rất rõ những lời nói trí mạng này của Lan Đình Phương.
"Ai nói Liên Hảo không yêu tôi?" Nguyên Anh Hùng thì thào nói: "Ai nói? Thời điểm ở bên tôi Liên Hảo rất vui vẻ, chúng tôi dự định cùng nhau đi du lịch, chúng tôi dự định cùng nhau mua đảo, chúng tôi cũng lên kế hoạch về việc ngày kỷ niệm ngày cưới sẽ trải qua như thế nào, chúng tôi..."
"Hơn nữa, không phải Liên Hảo đã từng nói rồi sao? Cô ấy yêu tôi, yêu tôi giống như người yêu, yêu tôi giống như một người vợ, yêu tôi giống như một người mẹ..."
Nói đến đây, Nguyên Anh Hùng cảm thấy những lời này càng giống như đang thuyết phục chính mình hơn.
"Đúng vậy, cô ấy yêu anh, nhưng đó là một loại tình yêu khác. Nguyên Anh Hùng, cô ấy vĩnh viễn sẽ không bởi vì anh ở cùng một người phụ nữ khác mà thay đổi tính tình với anh, mặt nặng mày nhẹ, hoặc là châm chọc khiêu khích anh."
Nguyên Anh Hùng vô lực tựa vào trên xe lăn, người đàn ông này luôn có biện pháp khiến cho vết thương trong lòng anh càng thêm sâu.
"Người Trung Quốc có một câu nói "Dao sắc chặt đay rối", hiện tại, mối quan hệ giữa ba chúng ta cũng giống như mớ hỗn độn đó vậy. Nếu bắt Liên Hảo phải lựa chọn, cô ấy nhất định sẽ rất khổ sở, tôi chỉ hy vọng Nguyên Anh Hùng tiên sinh sẽ nghe theo trái tim của mình, trái tim anh sẽ giúp anh nhìn nhận một cách rõ ràng."
Sau khi nói xong những lời này, Lan Đình Phương rời khỏi cửa sổ, lấy ra một tờ báo buổi sáng từ trong chiếc túi mà anh mang đến và đưa nó đến trước mặt Nguyên Anh Hùng.
Nguyên Anh Hùng mở tờ báo buổi sáng kia ra, rõ ràng thấy được hình ảnh Lan Đình Phương đang thân mật nói chuyện cùng với một người phụ nữ trẻ, người phụ nữ trẻ kia cười một cách vô cùng xinh đẹp, cô ta nửa tựa vào trong lòng Lan Đình Phương, Lan Đình Phương cúi đầu chăm chú nhìn vào cô ta, hình ảnh như vậy nhìn thế nào cũng đều làm cho người ta không khỏi sinh ra suy nghĩ mờ ám. Bên dưới hình minh họa còn kèm theo một tiêu đề:
- --- Lan Đình Phương và S tiểu thư cùng bước ra khỏi một câu lạc bộ tư nhân vào giữa khuya, cử chỉ hai người thân mật, có tin đồn, bởi vì những ngày gần đây Truyền thông Á Thái quấn vào một loạt phong ba, S tiểu thư không rời không bỏ, hai người hư hư thực thực hoạn nạn gặp chân tình.
Lan Đình Phương chỉ vào bài báo này: "Nguyên Anh Hùng, anh có muốn biết sau khi Liên Hảo nhìn thấy thứ này sẽ có phản ứng gì hay không?"
Nguyên Anh Hùng gấp tờ báo lại ném ở một bên.
"Lan Đình Phương, anh không thấy là những việc làm của anh rất ngây thơ sao? Giống như những gì đã xảy ra ở trường đua, lần này anh lại muốn tôi rơi vào bẫy nữa?"
"Tôi không có bẫy anh, tôi chỉ hy vọng anh nhìn rõ sự việc."
Anh ngồi xuống, chống lại ánh mắt của Nguyên Anh Hùng.
"Nguyên Anh Hùng, anh dám không?"
Lại là cái thái độ này, lại là hỏi với sự tự tin như vậy, anh có dám không?Nguyên Anh Hùng vô cùng buồn bực, anh đẩy Lan Đình Phương ra, Nguyên Anh Hùng cảm thấy mỗi lần anh ở trước mặt Lan Đình Phương, biểu hiện của anh đều không khác gì một đứa trẻ non nớt, xúc động, lỗ mãng.
Anh trực tiếp nằm xuống giường và xoay người về một hướng khác: "Lan Đình Phương, anh trở về đi, bây giờ tôi muốn nghỉ ngơi."
Lan Đình Phương gật đầu, đứng lên.
"Đợi chút." Nguyên Anh Hùng chỉ vào tờ báo kia: "Cũng đem thứ này về đi."
Lan Đình Phương phớt lờ anh và đi thẳng ra ngoài. Nguyên Anh Hùng thật muốn phun nước miếng về phía bóng lưng mê người của Lan Đình Phương, thẳng đến khi bóng lưng của anh biến mất không thấy nữa, Nguyên Anh Hùng mới lại đem tầm mắt quay trở về tờ báo đang đặt ở trên giường kia, anh nhẹ nhàng cầm nó lên, bên dưới ánh đèn sáng chói, khuôn mặt Lan Đình Phương trông giống như một cảnh đẹp có xem hoài cũng không bao giờ chán.
Khi nhân viên chăm sóc đặc biệt tiến vào dọn dẹp phòng, cô ấy cầm tờ báo hỏi Nguyên Anh Hùng có muốn vứt nó hay không, Nguyên Anh Hùng suy nghĩ một lúc, lắc đầu.
Nguyên Anh Hùng tỉnh dậy sau giờ nghỉ trưa thường lệ do bác sĩ sắp xếp và nhìn thấy Cố Liên Hảo. Cô đang lấy ra một số vật dụng lạ mắt từ chiếc túi lớn mà cô mang đến.
Ánh sáng buổi chiều bên ngoài cửa sổ chiếu lên mái tóc hơi xoăn của Liên Hảo. Cô cúi đầu, tóc được vén một bên sau tai, trên tai cô đeo những khuyên tai nhỏ bạch kim, rất tinh xảo, theo chuyển động của cô mà phát ra ánh sáng.
Nguyên Anh Hùng lặng lẽ quan sát, tâm tình không biết vì sao lại tốt lên.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của anh, cô ngước lên, mỉm cười với anh.
"Đó là cái gì?" Nguyên Anh Hùng nhìn vào những thứ đầy màu sắc kia.
Liên Hảo cầm những xâu chuỗi gắn một ngàn con hạc giấy và quơ quơ chúng ở trước mặt Nguyên Anh Hùng: "Đẹp không? Nguyên Anh Hùng, chắc là anh không biết mình còn có nhóm fan đi, đây đều là do fan của anh gửi đến công ty, em hỏi phòng PR nhận về."
Những thứ đó rất đa dạng, và còn có rất nhiều thiệp. Liên Hảo lấy ra vài tấm thiệp đưa cho Nguyên Anh Hùng đọc, sau khi đọc xong Nguyên Anh Hùng hỏi sao hôm nay lại không mang Tiểu Long đến.
Mỗi ngày chị Nguyệt đều ôm Tiểu Long đến đây, hai kẻ dở hơi một lớn một nhỏ này luôn khiến cho Liên Hảo cảm thấy rất phiền.
Liên Hảo đem hạc giấy đặt ở một bên, sau khi dọn dẹp những thứ còn lại xong thì ngồi xuống bên cạnh giường của Nguyên Anh Hùng, vẻ mặt nghiêm túc.
"Được rồi, Nguyên Anh Hùng, hôm nay tinh thần của anh có vẻ rất tốt, bây giờ, anh có thể nói cho em biết trong những ngày qua đã xảy ra chuyện gì được không?"
Mấy ngày qua Nguyên Anh Hùng luôn tránh né những vấn đề này.Nguyên Anh Hùng tựa vào đầu giường, tay đặt ở nơi bị thương, bộ dạng vô cùng đáng thương.
"Nguyên Anh Hùng, đừng có dùng cách này để trốn tránh nữa." Liên Hảo ôm cánh tay lạnh lùng nói.
Nguyên Anh Hùng vẫn im lặng.
Liên Hảo buông tay xuống, cúi người, giọng hơi run rẩy: "Có phải, anh lâu như vậy không có xuất hiện là vì có liên quan đến Đình Phương? Có phải hay không?"
Cô liếm liếm môi: "Ngày đó, anh nói anh rơi vào bẫy của Đình Phương, nói cho em biết là cạm bẫy gì đi."
Nguyên Anh Hùng hé miệng, khuôn mặt gần trong gang tấc kia trông có vẻ cực kỳ bình tĩnh, nhưng tay cô lại đang bán đứng chính mình, nắm tay cô siết rất chặt, như thể chỉ một giây tiếp theo sẽ đâm thủng làn da, sau đó, máu tươi đầm đìa.
Anh lắc đầu, nắm lấy tay cô.
"Không phải, Liên Hảo, không có liên quan gì đến Lan Đình Phương cả, thật sự, em cũng biết là anh sẽ không bao giờ nói dối em trong những vấn đề nghiêm trọng mà."
Mày Liên Hảo giãn ra, giống những gợn sóng trong nước, một vòng một vòng đẩy ra. Sau đó, khóe mắt bắt đầu có ý cười, như làn gió xuân.
Nguyên Anh Hùng cúi đầu, ảm đạm.
"Liên Hảo, đó là một trải nghiệm khó chịu với anh trong suốt thời gian bị thương, nhưng điều quan trọng nhất không phải là anh đã trở lại rồi sao? Cho nên, Cố Liên Hảo, hãy đem đoạn thời gian kia tưởng tượng thành người bạn ngoài hành tinh thuở nhỏ của anh mời anh đến hành tinh của họ làm khách đi."
Liên Hảo gật đầu, dùng tay xoa tóc Nguyên Anh Hùng, cười nói: "Có phải người bạn ngoài hành tinh này của anh còn đối đãi với anh rất nồng nhiệt không? Nhìn bộ dáng này của anh có vẻ rất béo tốt."
Anh giật giật khóe miệng, miễn cưởng cười cười, lại đột nhiên nói: "Liên Hảo, anh muốn ăn táo."
Tờ báo kia được đặt ở trên đầu tủ lạnh, mà hình ảnh vui vẻ nói cười của Lan Đình Phương và cô S tiểu thư kia lại chểnh chệ ở ngay trang đầu.
Nguyên Anh Hùng cúi đầu giả vờ nhìn những thứ mà Liên Hảo mang đến. Một tiếng lật nhẹ vang lên. Sau một lúc, vang lên tiếng Liên Hảo rửa táo, lại thêm một lúc nữa, vẻ mặt cô rất tự nhiên đi đến trước giường anh, cúi đầu gọt táo.
"Anh Hùng, anh nghĩ xem nếu Tiểu Long lớn lên và biết tên của mình là do anh đặt, liệu nó có trở mặt với anh không?" Cô nghiêng đầu hỏi.
Nguyên Anh Hùng nhún vai: "Tên Tiểu Long cũng rất hay mà, con gái kêu Tiểu Long rất ngầu!"
Một lúc sau, Liên Hảo cúi đầu nói: "Anh Hùng, Tiểu Long.. Họ trên hộ khẩu của Tiểu Long là họ Lan, Lan Tiểu Long."
Nguyên Anh Hùng nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm quả táo trong tay Liên Hảo, kỹ thuật gọt táo của Cố Liên Hảo quá tệ, gồ ghề, xấu kinh khủng. Trước kia, cô là cao thủ gọt táo, từ đầu đến cuối đều không có bị đứt đoạn.
Một lúc sau, Liên Hảo kêu lên, con dao gọt trái cây đã cắt đứt ngón tay cô. Cô che đậy sự hoảng loạn của mình và không dám nhìn anh. Rõ ràng là cô đã rất tập trung vào việc gọt táo, vì sao lại không cẩn thận cắt phải ngón tay của mình?
Nguyên Anh Hùng ảm đạm cười, lấy băng cá nhân từ trong tủ đầu giường ra đưa cho cô.
"Anh đưa cho em làm gì?" Cô chật vật che giấu, né tránh khỏi ánh mắt của anh.
Nguyên Anh Hùng kéo tay cô qua, im lặng không nói gì đem băng cá nhân dán lên miệng vết thương của cô.
"Ha ha..." Cô mỉm cười khô khốc, cố che đậy: "Bị anh thấy được, ha ha.. Nguyên Anh Hùng, lâu rồi em không có gọt táo, tay có hơi ngượng."
Nguyên Anh Hùng khẽ mỉm cười với cô. Anh cảm thấy nụ cười này dường như chạm vào đâu đó trong tim mình, cực kỳ khó chịu.
Không biết anh làm như vậy có phải cũng giống như câu chưa đến Hoàng Hà chưa đỗ lệ hay không, tuy rằng sớm biết sẽ như vậy nhưng anh vẫn mang theo một chút hy vọng chờ đợi, chờ đợi mọi chuyện sẽ không trở thành như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]