Chương trước
Chương sau
Buổi chiều này, ánh tà dương yên tĩnh phân táng ở trên ban công, tiếng nhạc trong phòng khách truyền đến, giọng hát cao vút của nữ ca sĩ đang hát cái gì Liên Hảo không biết, giờ khắc này, Cố Liên Hảo cùng Lan Đình Phương đang ở trên ban công khiêu vũ. Khi còn rất bé, có một lần Liên Hảo đến nhà một người bạn cùng lớp, trong nhà người bạn kia có một cuốn băng video, cuốn băng này rất cũ, nội dung là màn khiêu vũ của một đôi nam nữ ở trên ban công nhà họ, chân người phụ nữ dẫm lên chân người đàn ông, người đàn ông ôm ấp người phụ nữ bước theo tiếng nhạc, cuối cùng, người phụ nữ cầm lấy khăn choàng trùm lên đầu của cả hai, bọn họ hôn nhau ở bên dưới chiếc khăn choàng ấy.

Hình ảnh ấy luôn hiện diện ở trong đầu Liên Hảo.

Hiện tại, Cố Liên Hảo cùng Lan Đình Phương đang phục chế lại thước phim kia, họ không có ở bên dưới lớp khăn choàng hôn nhau, mà là cô dùng chân mình dẫm lên chân Lan Đình Phương, đầu tựa vào ngực anh, lắng nghe tiếng nhịp tim anh đập.

Như vậy đã đủ vừa lòng.

Trước khi bước ra khỏi cửa, Lan Đình Phương đưa cho cô một thứ giống như là thuốc. Anh nhìn xuống, nói: "Liên Hảo, em uống đi."

Đó là thuốc tránh thai khẩn cấp 48 giờ. Liên Hảo cúi đầu trầm tư một lúc, gật đầu, cầm thuốc đi vào phòng bếp.

Lan Đình Phương nhìn theo bóng lưng của cô, lảo đảo dựa vào trên tường, cầm lấy thuốc lá, không đốt mà cắn ở trên miệng, liều mạng hít vào phổi.

Liên Hảo uống nước xong, cúi đầu, Ca Ca đang đứng ở dưới chân cô, dường như anh bạn nhỏ này cũng dự cảm được sự xa cách, nó thiết tha nhìn cô. Liên Hảo ngồi xuống, đem mặt vùi vào bộ lông của nó.

"Ca Ca, về sau giúp chị chiếu cố anh ấy, còn nữa, ngàn vạn lần đừng sinh bệnh, nếu em sinh bệnh anh ấy nhất định sẽ rất lo lắng và khó chịu, có biết không?"

Dường như Ca Ca nghe hiểu được, nó chồm người lên giống như đáp lại cô.

Buổi tối, hành khách ở sân bay thủ đô không đặc biệt nhiều cho lắm, có một vài người ngồi thưa thớt ở giữa phòng chờ. Liên Hảo và Lan Đình Phương đến sân bay lúc hơn chín giờ, anh không ngại phiền phức giúp Liên Hảo kiểm tra hành lý, sau đó mang đến khu ký gửi. Sau khi hoàn tất thủ tục, anh đưa Liên Hảo vào phòng chờ, tìm một góc ngồi xuống. Lúc này, người đàn ông này không khác gì một ông bố đưa tiễn con gái mình đi xa, không ngừng lải nhải.

"Liên Hảo, đừng tưởng rằng đường ở nước Mỹ rộng, liền không màn đến tốc độ."

"Ừm!"

"Liên Hảo, đừng vì nóng bức mà mặc quần đùi mát mẻ, tỷ lệ phạm tội ở nước Mỹ rất cao, anh không muốn em khiến cho người khác phạm tội."

"Ừm!"

"Liên Hảo, nếu muốn xem phim thì đến rạp chiếu phim đi, đừng có suốt ngày xem phim trên máy tính, điều này không tốt cho mắt và cơ thể."

"Ừm!"

"Liên Hảo, khi nào đi viếng mộ mẹ thì giúp anh gửi lời chào."

"Ừm!"

"Liên Hảo, đừng vì muốn nhanh mà chui vào McDonald. Vài ngày hôm trước có một phóng viên Mỹ đã làm thí nghiệm với bánh Hamburg của McDonald. Cái Hamburg kia để một năm vậy mà không có hư thối, trong một năm kia thế nhưng ngay cả gián và chuột cũng đều không chạm vào nó."

"Ừm!"

"Liên Hảo....."

"Được rồi, Đình Phương, em phải đi." Liên Hảo đứng lên, nghe những lời như vậy, trái tim cô dường như muốn vỡ ra.

"Được, được.. Phải đi rồi.. Cũng nên chuẩn bị.. Nên chuẩn bị.." Anh nói năng một cách lộn xộn. Đứng lên giúp Liên Hảo cầm lấy túi xách và vé máy bay.

Liên Hảo cố không nhìn tới Lan Đình Phương, cúi đầu đi về phía trước. Mười bước, mười lăm bước, hai mươi bước, ba mươi bước, dừng lại. Cô dừng lại, quay đầu, nhào vào lòng anh, kiễng chân, hôn môi anh.

Túi xách, vé máy bay, hộ chiếu, giấy tờ rơi xuống ở trên mặt đất, bọn họ cũng không quản đến.

Anh buông cô ra. Lan Đình Phương cảm thấy nếu cứ tiếp tục hôn như vậy, ngày mai có lẽ sẽ xuất hiện một tin tức, một đôi nam nữ ở sân bay cuồng hôn, bởi vì quá mức kịch liệt mà cuối cùng vì thiếu oxi mà mất luôn cả mạng. Anh khom người nhặt đồ trên đất lên, đem toàn bộ giao cho Liên Hảo. Cửa an ninh cách bọn họ ước chừng khoảng năm mươi bước, chỉ cần cô bước vào cánh cửa ấy, sẽ giống như Hồng Nhạn bay xa. Anh dặn dò cô, về sau cả đời đừng liên lạc với nhau, bởi vì anh không muốn biết tình huống sinh hoạt của cô, bởi vì anh sợ nghe được những điều đại loại như việc cô đang sống rất hạnh phúc. Rạng sáng hôm nay anh gọi điện thoại cho Nguyên Anh Hùng, anh ta giống như ý nghĩa của cái tên của mình, cam đoan sẽ khiến cho cô vui vẻ hạnh phúc, cũng một lần nữa đảm bảo rằng anh ta có khả năng làm được việc này.

Lúc này, Lan Đình Phương vậy mà lại cảm kích việc Liên Hảo gặp được Nguyên Anh Hùng. Một anh chàng suốt ngày ầm ĩ như thế sẽ giúp cho Liên Hảo không có thời gian dư thừa nghĩ đến cái hố đen lớn mà mẹ cô để lại.

Anh để cho công ty chấm dứt hợp đồng với Nguyên Anh Hùng, hơn nữa còn bồi thường tiền vi phạm, số tiền bồi thường này đủ để mua được một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương nhưng lại bị Nguyên Anh Hùng cự tuyệt. Cách điện thoại, Nguyên Anh Hùng đưa ra lời thề son sắt: "Đảo ở Thái Bình Dương tôi sẽ dùng phương thức của chính mình để mua."

Ở phía bên trái cánh cửa an ninh có logo của Hiệp hội bảo vệ tài nguyên, logo kia được đặt trên một chiếc đồng hồ về sự thay đổi của trái đất, thời gian được tính bằng năm, nó mô tả thật chi tiết vấn đề nan giải của nhân loại.

- --Ngày xx tháng xx năm xx, giống loài nào sẽ tuyệt chủng trên hành tinh này?

- --Ngày xx tháng xx năm xx, những loại thực vật nào sẽ vì sự chặt phá mù quáng của con người mà biến mất?

- --Ngày xx tháng xx năm xx, trên trái đất không còn một giọt dầu mỏ?

- --Ngày xx tháng xx năm xx, trên trái đất không còn một giọt nước?

- --Ngày xx tháng xx năm xx, có bao nhiêu quốc gia bị chìm dưới đáy biển vì mực nước biển dâng lên?

- --Ngày xx tháng xx năm xx, sông băng ở Nam Cực sẽ toàn bộ tan chảy, và nước biển sẽ thay thế phần lớn diện tích lục địa?

"Liên Hảo, em nói xem, thực sự có tận thế sao?" Lan Đình Phương nắm lấy tay Liên Hảo, ngơ ngác nhìn đồng hồ trái đất, thì thào hỏi.

Liên Hảo nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn lên đồng hồ trái đất: "Có lẽ là có!"

Lan Đình Phương cảm thấy anh không nên cười, nhưng anh vẫn mỉm cười, giống như một đứa trẻ đam mê phiêu lưu, vô tình nghe được trên thế giới này thực sự có một hòn đảo châu báu.

"Nếu vậy thì, Liên Hảo, em cho anh một điều ước đi!"

"Được, vậy anh cũng phải đáp ứng điều kiện của em."

"Được!"

"Lan Đình Phương, về sau đừng để bị rối loạn tâm lý, hãy lắng nghe bác sĩ tâm lý và hợp tác với anh ta. Hút thuốc ít lại, tốt nhất là đừng hút, và kiên trì chạy bộ mỗi sáng."

"Chỉ đơn giản như vậy?"

Liên Hảo gật đầu, trên thực tế cô còn có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói, chẳng hạn như đừng ngủ quá muộn, hoặc là đừng uống rượu, đừng quá bận rộn mà hãy dành thời để ăn cơm...

Nhưng cô không muốn yêu cầu anh làm quá nhiều việc.

"Liên Hảo, đồng ý với anh, nếu quả thật có ngày tận thế, ở một giây cuối cùng kia, em nhất định phải đến tìm anh." Bàn tay anh run run chạm vào gò má Liên Hảo.

Khoảnh khắc ấy, dường như Cố Liên Hảo có cảm giác, cô và Lan Đình Phương đều giống nhau, tóc bạc như sương.

"Được, Đình Phương, nếu quả thật có ngày tận thế, cho dù chỉ còn một giây cuối cùng em cũng sẽ nhất định tìm cho được anh."

"Ngoài ra, Đình Phương, đừng tiếp tục cùng mẹ phân cao thấp nữa. Những bà mẹ đều sẽ dần trở nên già đi, khi họ già đi, Thượng Đế rồi sẽ mang họ đi mất, em không muốn anh giống như em chỉ lo cùng mẹ phân cao thấp mà lỡ mất thời gian cùng nhau sum vầy."

Liên Hảo là người cuối cùng bước vào cửa an ninh, cô không quay đầu nhìn lại, cô không dám quay đầu, sợ vừa quay đầu lại thì sẽ không nỡ rời đi. Cô biết cô phải mất rất nhiều thời gian để quên đi chuyện về chú chó Jimmy kia, và cũng có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không quên được.

Khi máy bay vụt qua trên đỉnh đầu, Lan Đình Phương lái xe đuổi theo hướng máy bay bay. Cuối cùng, chiếc máy bay ấy tựa như những ngôi sao trên bầu trời, biến mất ở trong bóng đêm. Anh xuống xe, rốt cuộc nhịn không được lấy ra một điếu thuốc, đốt lên.

Đây sẽ là điếu thuốc cuối cùng mà Lan Đình Phương hút.

Cố Liên Hảo muốn anh hút thuốc ít lại, tốt nhất là không hút.

Đêm nay, bầu trời Bắc Kinh hiếm khi trong vắt, ở giữa những đám mây mỏng manh thưa thớt là những ngôi sao. Lan Đình Phương rít vào thật sâu một ngụm thuốc, cái loại cay độc này khiến cho tâm hồn anh trở nên run rẩy, anh giơ tay lên, vẫy tay với bầu trời đêm.

Tạm biệt, Liên Hảo! Tạm biệt, Cố Liên Hảo!

Đẩy ra cánh cửa căn hộ ở New Jersey, Liên Hảo nhìn thấy Nguyên Anh Hùng, người nói ngày 10 tháng 8 sẽ đợi cô ở New Jersey, Nguyên Anh Hùng.

Liên Hảo chỉ cảm thấy mệt, cô tựa vào bên trên cánh cửa căn hộ, để mặc cho túi hành lý trong tay rơi trên mặt đất. Hiện tại, cô không còn sức để giữ nó nữa. Thời gian của Bắc Kinh và New Jersey chênh lệch nhau hơn mười mấy giờ, hiện tại ở New Jersey là buổi tối. Thời điểm rời khỏi Bắc Kinh là buổi tối, đến New Jersey cũng là buổi tối. Dường như, trong suốt mười mấy giờ từ Đông bán cầu đến Tây bán cầu, Liên Hảo luôn phải chiến đấu với một màn đêm duy nhất.

"Liên Hảo thân mến, chắc là em mệt muốn chết rồi đi." Nguyên Anh Hùng mỉm cười, bước đến trước mặt Liên Hảo, cẩn thận quan sát sắc mặt của cô.

Đem mái tóc bị gió đêm thổi loạn của cô vuốt lại cẩn thận, anh sửa sang lại quần áo của mình. Lúc này Liên Hảo mới phát hiện, người chán ghét câu nệ như Nguyên Anh Hùng thế nhưng lúc này lại mặc một bộ tây trang vô cùng trang trọng. Anh thận trọng lấy từ trong túi áo vest của mình ra một chiếc nhẫn, cùng loại với chiếc nhẫn anh đang đeo trên tay.

"Cố Liên Hảo, anh muốn theo đuổi em."

Lan Đình Phương gọi điện thoại cho anh, câu nói đầu tiên chính là: "Nguyên Anh Hùng, mấy ngày nay tôi và Liên Hảo ở bên nhau, là kiểu quan hệ thật sự của nam và nữ, cho nên, nếu anh không thể chịu đựng được, xin anh hãy rời xa cô ấy. Nếu, anh cảm thấy có thể chấp nhận, vậy thì tôi muốn anh phải chân chính chấp nhận, anh hãy suy nghĩ cho thật kỹ, tôi không muốn cô ấy phải chịu bất kỳ ủy khuất nào".

"Liên Hảo, Nguyên Anh Hùng là một người đàn ông có tính tình nôn nóng, cho nên sau khi tuyên bố theo đuổi em, anh ta nghĩ nên cùng em trực tiếp đi vào chủ đề chính. Nguyên Anh Hùng thỉnh cầu Cố Liên Hảo gả cho anh ta."

Nguyên Anh Hùng cầm chiếc nhẫn trong tay, quơ qua quơ lại ở trước mặt Liên Hảo: "Chiếc nhẫn này rất rẻ, cùng chiếc trên tay anh cộng lại cũng chỉ có giá năm mươi đô la. Từ giờ trở đi, mỗi ngày anh đều sẽ mua một chiếc nhẫn mới cầu hôn em, ngày mai anh sẽ mua nhẫn sáu mươi đô, ngày hôm sau sẽ mua nhẫn bảy mươi đô, và hôm sau nữa sẽ là tám mươi đô, tiếp nữa là chín mươi đô, cứ như thế mà tăng dần."

"Liên Hảo, anh vừa chấm dứt hợp đồng với Truyền thông Á Thái, cũng vì vậy mà anh đã mất đi thị trường Châu Á, vài phát ngôn quảng cáo cũng bị ngâm nước. Liên Hảo, em cũng biết là anh luôn tiêu tiền như nước, cho nên, anh không có tiền tiết kiệm, bây giờ còn là một người thất nghiệp, hơn nữa, nếu em không đồng ý gả cho anh thì anh sẽ không đi tìm việc. Cho nên, Liên Hảo, nếu em không muốn để anh biến thành một kẻ nghèo hèn thì hãy đồng ý gả cho anh đi."

"Chúng ta sẽ cử hành hôn lễ vào mùa xuân này. Lan Đình Phương nói Cố Liên Hảo là một người phụ nữ tốt, em xứng đáng có được một hôn lễ tốt đẹp nhất. Anh ta nói anh ta không thể cho em được nên anh ta hy vọng anh có thể cho em. Anh ta còn hy vọng hôn lễ của chúng ta sẽ cử hành vào mùa xuân, anh ta nói với anh, Cố Liên Hảo có một giấc mơ màu hồng, hy vọng rằng chú rể của em sẽ đích thân bện vòng hoa cho em vào mùa xuân, và đặt vòng hoa lên đầu em sau khi cha sứ đọc xong lời thề hôn nhân."

Tiểu Cúc là một tiếp viên hàng không. Vào ngày 11 tháng 8, trên chuyến bay đi New York, cô nhìn thấy một người phụ nữ trẻ trốn ở trong toilet khóc, người phụ nữ đó mi thanh mắt tú, khóc rất lớn. Nhìn thấy Tiểu Cúc, cô ấy lau nước mắt, nhẹ nhàng nói xin lỗi. Giờ phút này còn nói được một lời xin lỗi, có thể thấy, người phụ nữ này được giáo dục rất tốt. Tình huống như vậy Tiểu Cúc cũng gặp phải nhiều lần, những người phụ nữ đó không một ai là không hung dữ quát mắng, nhìn cái gì!

Ngày 13 tháng 8, chuyến bay của bọn họ từ New York trở về Bắc Kinh. Bởi vì là tiếp viên hàng không, mức độ thu thập tin tức của bọn họ có thể nói là bốn phương thông suốt. Thời điểm dùng cơm trưa, các cô gái bởi vì một tin tức mà trở nên ủ rũ.

Vào ngày 12 tháng 8, hàng loạt các tờ báo lớn nhỏ ở Bắc Kinh đều đăng lên một bức hình, trong hình là một đôi nam nữ trẻ tuổi hôn nhau không tự chủ được ở sân bay. Bức hình được chụp bằng máy chụp hình độ nét cao, người chụp hiển nhiên là người trong nghề, biểu cảm trên khuôn mặt của người đàn ông thậm chí còn được chụp vô cùng rõ nét. Người đàn ông kia là người sáng lập Truyền thông Á Thái, người được truyền thông phương Tây ca ngợi là quý tộc chân chính của Trung Quốc, Lan Đình Phương. Mà người phụ nữ kia, chính là người khóc rối tinh rối mù mà Tiểu Cúc đã gặp được ở trên máy bay.

Sau khi tin tức này được phát ra, mọi người đều cho rằng Lan Đình Phương sẽ tiếp tục phong cách trước đó của mình, chẳng quan tâm, không giải thích hoặc xử lý một cách lạnh lùng, nhưng lần này bọn họ đều đã đoán sai. Ba giờ sau sau khi tin tức được phát ra, trên trang cá nhân của Lan Đình Phương đăng lên bức hình bị chụp lén ở sân bay kia, phía bên dưới hình ảnh còn có chữ ký của anh.

Ở bên trên chữ ký, Lan Đình Phương ghi một dòng chữ:

- --- Trong cuộc đời của mỗi người, ai cũng đều sẽ có một thời khắc mà bản thân không thể nào quên được, và khoảnh khắc này chính là khoảnh khắc khắc cốt ghi tâm của tôi, và nó sẽ mãi mãi là như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.