Lê Xuyên chở cô chạy ra khỏi khu nhà, chạy đến con đường công viên buổi sáng thường nhiều người tập trung đi dạo nhưng đến đêm chẳng thấy bóng người.
Chiếc xe dừng lại góc tối, đèn xe cũng tắt chỉ chừa ánh đèn bên trong.
"Anh nói đi..." Ái Thương
Hắn tay cầm vô lăng im lặng hồi lâu cũng không trả lời.
"Không muốn nói chuyện vậy trở tôi về đi." Ái Thương nhăn mặt.
Đột nhiên hắn chồm người về phía cô, bàn tay lớn che chắn má phải cô, vuốt ve.
Nhất thời cô không phản ứng kịp, mất vài giây tránh né.
"Lê Xuyên anh..." Cô nói chưa hết câu cũng không biết nói gì tiếp theo, chưa được nửa câu đã bị chữ nuốt lại.
" Thương Thương, em vẫn còn tình cảm với anh." Lê Xuyên
"Không có." Ái Thương
"Nếu không có, tại sao lúc ở nhà hàng em lại lo cho anh." Lê Xuyên
" Là vụ trà sao, chỉ là tiện nên gọi thêm thôi"
"Nếu có nhiêu đây là cớ cho anh làm bậy, là do anh bị ảo tưởng rồi đó." Ái Thương
Ái Thương biết hắn không hề ảo tưởng là do cô cứng miệng không thừa nhận.
Cô xoay đầu sang hướng khác tránh ánh mắt hắn. Ái Thương hướng cửa kính nhìn ra ngoài, bên ngoài một màu đen rùng rợn.
Trong đầu cô có suy nghĩ nếu chạy ra ngoài đó có thể bị làm hại gì không, quá đáng sợ.
"Lê Xuyên nếu không còn, chuyện quan trọng hãy đưa tôi về được không?" Ái Thương
"Ở lại nói chuyện một lát, em khoan gấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-chenh-lech/3723063/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.