Ái Thương ngồi đó nhìn sắc mặt của nữ nhân trước mặt, lời nói cô ta sặc mùi châm biếm. Dù sao cô cũng từng bán hàng, gặp biết bao người khách.
Nhìn sắc mặt người khác cũng là nghề của cô đó.
Nụ cười nở tươi, cô vẫn giữ thái độ lịch sự không hề tỏ vẻ khó chịu. Cô nhìn thẳng mắt đối phương hồi lâu mới đáp lại.
"Ngại quá, thật tình là tôi chỉ mới biết thông tin mới hôm nay thôi."
" Tôi xin phép không thể nhận hợp đồng này, dù phía công ty có nhận tôi cũng sẽ không làm."
Những lời này hình như đã động tới lòng tự ái của nữ nhân ngồi trước mặt cô. Cô ta nghĩ là mình bị xem thường.
" Hai vị, khoan tức giận. Thật tình phải nói thật, thật ra tôi có vấn đề sức khoẻ."
" Nên phải từ chối, tôi cũng sợ trong lúc làm đại diện lại bị gì thì lại ảnh hưởng nhãn hàng."
" Mong là phía bên công ty hiểu mà tìm người mới phù hợp."
Phía bên nhãn hàng nghe cũng lấy làm tiếc. Dù sao đó là lệnh cấp trên đề xuống cho họ mời cô.
Có bắt ép năn nỉ thì người này cũng sẽ từ chối đúng là không dễ dàng mà.
" Mình tạm gác chuyện này qua một bên đi."
" Cô đã tới đây phải ăn xong rồi về chứ. Tôi đã gọi món trước đó rồi."
" Ăn xong rồi về nhé."
Người đàn ông bên nhãn hàng vui vẻ mà mời cô ở lại.
Ái Thương cũng chấp thuận mà ở lại ăn một chút giữ lịch sự.
Ăn một hồi bản thân lại ngứa ngáy không ngừng là do trong món ăn có hạt sao?
Nhưng mà nhìn xung quanh đâu có món nào xuất hiện hạt hay có đậu?
Cơn ngứa cứ khiến cô gãi đến đỏ da dù sao cũng không phải lúc ở lại đây.
" Thật ngại quá tôi phải xin phép về trước."
"Xin lỗi mọi người..."
Cô cúi đầu, bàn tay nhanh chộp lấy túi xách mà rời đi.
Để lại là gương mặt hoang mang của hai vị nhãn hàng.
Người phụ nữ lúc đầu không thích Ái Thương phía sau mà lầm bầm chửi cô.
" Đây là tác phong của người mới nổi sao, thật không biết tại sao giám đốc lại thích cô ta nữa."
" Anh nhìn cái thái độ cô ta đi. Từ chối mình với hành động bỏ về thật không tôn trọng người khác mà."
Lúc này Ái Thương đã bỏ chạy khỏi phòng nên không nghe được người khác nói sai về mình. Bản thân chỉ cố chạy để không ai thấy hình ảnh của mình.
Người trợ lý chạy ở sau lưng cô thở hồng hộc: " Chị đi chậm chậm thôi, ngã đấy...."
Dù Cầm Sương có nói nhiều cỡ nào nhưng Ái Thương lại không nghe rõ.
Cô trở nên khó thở, mồ hôi đầm đìa không còn sức mà đi tiếp, ngã quy xuống sàn.
Trong cơn mơ màng, cô gái nhỏ cảm nhận lưng mình được bàn tay nào đó đỡ lấy. Đôi mắt lờ mờ chẳng nhìn rõ ai, chỉ có thể cảm nhận bàn tay đặt ở lưng mình to hơn phụ nữ.
Sự ấm nóng giữa lòng bàn tay đó lan tỏa phía sau cô.
Người này mang lại cho cô cảm giác mạnh mẽ, an toàn giống với một người...
Nhưng chắc không phải đâu, không thể trùng hợp đến thế.
Rốt cuộc là ai vậy? Thật muốn nhìn rõ gương mặt ấy...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]