Nó đi đến một nơi đầy kí ức đó, nó trả tiền taxi bằng số tiền ít ỏicủa mình. Nó đi lại tiệm tạp hoá gần đó mua 1 bịch sữa và một vài bịchbánh bông lan. Nó đứng trước cánh cổng cũ kĩ, cười nhạt. Mọi thứ vẫnkhông thay đổi, chỉ có con người mới đổi thay. Nó đẩy cánh cổng vào,đi thẳng vào. Đứng trước cánh cửa được khoá bằng ổ khoá cài mật mã, nó xoay số, ổ khoá mở ra! Nó mở cửa bước vào bên trong, đồ vật bị bámbởi lớp bụi. Nó bật đèn lên, căn nhà này từng hạnh phúc biết bao. Nóđang ở căn nhà cũ, nó cũng chẳng biết vì sao lại về đây. Nó đóng cửalại rồi xuống bếp kiếm giẻ lau, điện nước căn nhà vẫn xài tốt. Nó xảsạch rồi lên phòng khách lau lại bộ ghế sofa, nó lau lại mọi thứ. Nódọn dẹp hết tất cả bụi bẩn, căn nhà chỉ có một mình nó. Dọn xong, nódẹp rồi lên phòng khách ngồi lên ghế sofa. Nó nhìn qua cửa sổ, trờiđang mưa. Cơn mưa nặng hạt như mang đem trả nó những kí ức cũ. Nó lấyđiện thoại trong túi ra, có hàng chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, là của Ngọc! Nó tắt hết rồi bấm vào danh bạ tìm số ai đó! Nó dừng lại ở chữ ” mẹ ”, đắn đó một lúc rồi bấm nút gọi!
– Alo! – Giọng nói quen thuộc đó
– Mẹ hả? Con, Như nè – Nó nói
– Con hả? Sao tới giờ mới gọi cho mẹ vậy? – Giọng mẹ nó vui hẳn lên
– Con xin lỗi! Mẹ với ba dạo này sao rồi? – Giọng nó buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cap-2/1996471/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.