Nó giật mình nhìn Ken, mọi người trên bàn ăn nhìn sang nó. Nó đẩy tay Ken ra khỏi mặt:
– Vết bầm nào? Làm gì có! – Nó cười gượng
– Còn chối? – Ken trừng mắt
Nó bối rối không biết nên trả lời thế nào, Ken nhíu mày nhìn nó!
– Làm gì mà bầm đến mức này? – Ken hỏi
– À! Lúc nãy em đi bị trượt té cái dập môi! – Nó nói dối
– Hậu đậu! – Ken nói
– Hì! Em đi mua bánh! – Nó cười
– Khỏi, 2 mua rồi! – Ken đưa cho nó 1 cái bánh hamburger
– Cảm ơn 2:3! – Nó cầm lấy
Ken cũng chẳng hỏi thêm về vết bầm khiến nó cảm thấy an tâm được phần nào! Mọi người đều vui vẻ như bình thường và có thể nói nó cũng vậy.Suốt cả bữa ăn đầu óc nó như trên mây dù môi vẫn cười, nó cảm giác mỗilần ăn bánh thì vị tanh của máu lại ngập tràn trong miệng khiến nó phátói! Nó suy nghĩ đến chuyện trên sân thượng, cảm thấy bản thân thật ngu ngốc. Nó đứng yên chịu đòn cùng những lời sỉ vả chẳng phản ứng lại!
Những ngày tiếp theo đó, nó mang trên người những vết bầm tím, vếttrầy xướt do đám của Nhân tạo ra. Mỗi lần như thế nó câm nín chẳng khóc than hay kêu cứu, nó không có cảm giác gì cả. Về tới nhà thì nó lạiâm thầm sát trùng rồi băng bó, đều mặc áo tay dài, quần dài và bắt đầu ít ra khỏi phòng khi ở nhà. Khi ngủ, nó cảm giác như thân thể bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cap-2/1996439/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.