Chương trước
Chương sau
Cả đời này, ai nói dối tôi đều có thể chấp nhận được. Ngoại trừ anh, Trang Hoàng Nhật!!!

Nhiệt độ trên đảo lại hạ xuống, lớp sương mù dày đặc vẫn chưa tan hết, nắng nhẹ cũng không làm người ta thấy ấm lên tí nào. Chui rúc vào trong chăn, hôm nay cái chăn này ấm hơn bình thường nha. Nó dụi dụi đầu vào cổ ai đó mà mình đang ôm như một chú mèo, hít một hơi sâu nó lại ngửi được mùi hương rất quen thuộc. Lại dụi dụi đầu, nó lại hít một hơi sâu, mùi hương kia trộn lẫn với mùi rượu nho kèm theo mùi bạc hà nhè nhẹ. Bỗng cảm thấy đùi mình có vật nặng đè lên, ngay eo cũng vậy, nó mơ ngủ nhúc nhích muốn gạt ra. Nhưng càng cử động, nó càng bị một vòng tay siết chặt lại, cả hai thân thể áp sát vào nhau. Bỗng một giọng nói vang lên, đầy mê hoặc cuốn người khác đi:

– Còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi..

Giọng nói rất êm tai, nó ngưng động đậy mặc cho người đó siết chặt mình. Tư duy hoạt động chậm rãi, có gì đó không đúng thì phải..

Sau một hồi lâu, nó lập tức nhận ra điều bất thường. Vẫn còn mơ màng, nó từ từ mở mắt ngẩng đầu lên nhìn. Đập vào mắt là khuôn mặt điển trai đang ngủ say, mái tóc xanh đen hơi rối phũ xuống. Nó mắt nhắm mắt mở nhìn người đó vài giây, rồi mới mở to mắt nhìn thật kĩ. Người này, người này…mẹ nó chẳng phải rất quen thuộc sao?!

Định bỏ chạy, vừa ngóc đầu lên liền bị kéo xuống. Người đó mở mắt nhìn, không có vẻ gì gọi là vừa mới bị đánh thức..

– Định đi đâu!?

Người đó nhíu mày nhìn nó, vẻ khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt. Nó như không tin vào mắt mình, nhắm chặt hai mắt lại, miệng lẩm bẩm:

– Chỉ là mơ thôi, không phải thực, không phải thực.

Tự thôi miên chính mình, nó cố gắng quay về với giấc ngủ nhắm nghiền. Người đó phà hơi thở nóng của mình vào vành tai nó, ma mị nói:

– Để tôi giúp em phân biệt đây là mơ hay là thực!

Vành tai bị người đó ngậm lấy, rồi cắn mạnh khiến nó biết rõ, đây không phải là mơ. Nếu không phải là mơ, thì nó nên thoát khỏi vòng tay này, ngay lập tức!!!

– Yun, anh còn không mau buông ra!

Hắn nhìn nó đang giẫy giụa liền cắn mạnh vào vành tai đã đỏ ửng rồi nhả ra, siết chặt nó lại. Nằm trong vòng tay Yun đang càng lúc càng siết chặt, nó không thể nào cử động được nữa.

– Từ hôm qua đã dụ dỗ tôi, em muốn thế nào đây? Còn động đậy nữa, tôi cưỡng bức em!

Hai khuôn mặt chỉ cách nhau vài centimet, nó ngại đến mức mặt đỏ ửng lên. Cả người nằm trọn trong vòng tay Yun, nó nghe thấy liền nhúc nhích nhiều hơn. Hắn nhíu mày, con nhóc này không biết nguy hiểm là gì sao?

Cả hai không nói không rằng, nó càng nhúc nhích hắn càng siết chặt. Cả căn phòng chỉ còn lại hơi thở đầy mờ ám của cả hai..

Nó thấy mãi không thể thoát khỏi hắn, liền cắn mạnh vào cổ hắn ở trước mắt. Yun không ngờ trước liền siết nó chặt hơn, mặc kệ cho nó cắn sâu vào thịt. Đến khi mùi máu lan trong miệng nó mới nhả ra, nhìn nơi có dấu răng sâu đang ứa máu mới biết mình cắn mạnh như thế nào. Mùi máu tanh lan trong miệng, nó liếm môi vô thức. Hắn nuốt nước bọt, yết hầu trượt lên xuống, nó đâu ngờ, tất cả đều là hành động khiêu gợi hắn. Vừa định tiến tới cắn thêm một cái thì nó đã bị hắn ngăn lại.

Một tay nâng cằm nó lên, một tay đặt ở eo ôm chặt nó lại, chân gác trên đùi nó nãy giờ khiến nó rơi vào thế bị động hoàn toàn. Khi chưa kịp phản ứng, nó đã thấy hắn nâng cằm mình lên rồi phũ môi xuống. Nó giật mình lập tức lắc đầu nhưng lại bị hắn giữ chặt lại. Cánh tay ở dưới cổ hắn không thể rút ra, còn cánh tay ở giữa hai người vừa giơ lên liền bị hắn bẻ ngược ra phía sau.

Nụ hôn kéo dài đến khi thấy nó gần như hết khí thở hắn mới buông ra. Vừa mở miệng ra thở vài hơi, hắn đã nhanh chóng hôn lên, lưỡi tiến vào khoang miệng. Hai tay nó bị hắn đưa lên đầu, Yun dùng một tay dùng sức tách hai chân nó ra rồi vào giữa, người dễ dàng cuối xuống khiến nụ hôn thêm sâu. Nó mở to mắt nhìn hắn, tên chết tiệt nhà ngươi chán sống rồi!!! Đôi mắt hắn hé mở nhìn nó, ánh mắt đầy mê hoặc. Lưỡi hắn như con rắn, luồn lách mọi nơi trong khoang miệng, hắn như muốn hút hết chất ngọt. Hắn trêu đùa khiêu gợi nó, bàn tay đặt ở eo cũng nhanh chóng luồn vào áo đặt lên da thịt. Nó phát giác, lông tơ dựng đứng hết cả lên. Sự đụng chạm của hắn khiến cả cơ thể nó nhạy cảm hơn hẳn, bàn tay ở eo bóp chặt lại khiến nó đau đến nhíu mày. Đầu lưỡi hắn dẫn dắt, trêu ghẹo lưỡi nó rồi cả hai cuốn lấy nhau như hai con rắn. Nó vụng về né tránh, nhưng lại càng khiến hắn đuổi theo mạnh mẽ. Cuộc rượt đuổi diễn ra mạnh mẽ một hồi lâu, hắn luyến tiếc cắn mạnh vành môi nhỏ rồi rời đi. Nó ở dưới sau khi bị hôn đến mê man liền thở lấy thở để, nhịp tim đập loạn hết cả lên!

Cuối người liếm vành môi nó còn ướt, hắn đanh mặt nói:

– Em nên nhớ, tôi cũng là đàn ông. Đừng đùa với lửa, có ngày phỏng tay!

Bàn tay ở eo nó bóp mạnh lại khiến nó hơi đau, đây là hắn cảnh cáo nó. Tấm chăn trên lưng hắn tuột xuống, lúc này nó mới nhìn rõ được bộ dạng của Yun. Áo sơ mi vì nó mà nhăn nhúm, nút mở hết ra làm lộ cả thân trên rắn chắc, tay áo không cài, mái tóc hơi rối, khuôn mặt lạnh băng nhưng hơi thở khác mọi khi. Thật sự rất gợi cảm!

– Anh mau ra khỏi người tôi. Tên chết dẫm, anh dám làm càn?!

Nó tức giận nghiến từng chữ, trừng mắt nhìn Yun. Hắn nhếch môi nói:

– Chẳng phải em từng nói ngủ với em cần phải có khuôn mặt của tôi, body chuẩn như tôi mới được sao? Tôi chính là cực phẩm, tình nguyện trao thân cho em!

Được rồi, sau mấy năm gặp lại, mặt lại dày hơn xưa. Nó oán hận trong lòng, ngày đó còn nông cạn nên mới nói thế, giờ lại bị hắn làm cho á khẩu. Đần độn, ngươi thật đần độn!

– Anh mau thả tôi ra, làm việc này đáng mặt quân tử sao?!

Nó cố thoát ra nhưng không thể, nó đâu biết rằng tình huống bây giờ càng giẫy giụa càng khiến hắn bị kích thích nhiều hơn sao?

Yun sắc mặt khó coi hơn, quân tử sao? Được, con nhóc này nhất định phải dạy dỗ!

– Tôi không quân tử thì sao? Em lại dám bỏ trốn cùng nam nhân khác! Em xem tôi là cái gì?! Hả?

Hắn buông hai tay nó ra, buông vòng eo ra, hai tay chống xuống giường. Nó nhìn Yun trong lòng nghẹn ngào, hai tay đặt trên lồng ngực hắn cố ý cản hắn tiến lại gần.

– Nhờ Vĩ An cứu tôi nên mới sống sót, mạng của anh là tôi cứu. Anh còn dám ở đây mà trách tội tôi?!

Nó cãi lại, giọng run run. Đứng trước cơn tức giận của Yun, nó liền cảm thấy mình thật nhỏ bé!

– Tôi nhờ em cứu tôi sao!? Tôi kêu em buông tay ra sao? Chẳng lẽ tôi không biết tường sắp sập, không kéo em ra khỏi đó được?! Tôi có kêu em nhận dùm nhát dao không? Tại sao em cứ tự hành hạ chính mình vậy hả! Khi đã vào cuộc, mọi chuyện tôi đều nắm chắc trong tay. Vậy mà em lại làm những việc đó, em không lo cho bản thân thì tôi lo. Não em tàn đến mức nào rồi hả?!

Đôi mắt hằn lên vài tơ máu, nó đủ biết hắn đang tức giận đến mức nào. Hắn tiếp tục nói:

– Em có biết mình ngu xuẩn đến mức nào không? Lại dám ở cùng nam nhân khác không có tôi, em muốn chết không toàn thây đúng không!?

– Vĩ An là anh trai ruột, anh ta không làm gì cả. Anh đừng suy diễn! – Nó nói

– Anh trai không phải là đàn ông? Vĩ An chẳng lẽ bị liệt dương? Chẳng lẽ cậu ta không có ham muốn!? Tôi nói cho em biết, thú tính ai cũng có, đừng nghĩ là anh ruột thì không làm gì được! Rốt cuộc nó đã đụng vào em chưa?

– Đây là vấn đề cá nhân!

– Em không nói coi như là đã đụng! Tôi sẽ rút từng sợi gân, chặt tứ chi, lột từng mảnh da của Bạch Vĩ An cho em xem!

Hắn gằn lên từng chữ, tơ máu trong mắt như muốn vỡ ra.

– Não tàn rồi sao? Tôi dễ dãi đến mức lên giường với anh trai mình hả?! Anh không biết suy nghĩ à! Não anh tàn đến mức nào rồi hả???

– Vậy là không có?!

– Nếu có tôi cũng đã giết chết anh ta rồi, hiểu chưa hả?

– Vậy còn việc Tuấn Anh là sao?

Nó cứng đờ người, trong đầu tự oán hận bản thân không lo chạy trước. Làm sao hắn biết về việc Tuấn Anh? Rõ ràng hôm qua hắn không có ở đó, 100% không có! Là ai, kẻ nào dám chơi sau lưng ><!

– Việc gì? Không có gì cả!!!

Nó cố cãi, đến chết cũng cãi. Hắn thấy nó nói dối, thêm được phần tức giận mà nói:

– Tên nhóc đó hôn em, em cũng xem là không có gì?

Nó giật mình, thì ra hắn biết hết rồi. Hắn chính là không cho nó đường rút binh, đánh cho chết!

– Chỉ là sượt nhẹ qua! – Nó nói

– Tên nhóc đó tỏ tình rồi hôn em, vậy là em đồng ý? Còn nói là mẫu bạn trai lí tưởng? Em chấp nhận làm bạn gái người khác, có nghĩ đến cảm giác của tôi không?! – Hắn nghiến từng chữ

– Em đeo nhẫn tôi đưa, bây giờ lại chấp nhận làm bạn gái người khác. Em đang chơi trò mèo vờn chuột với tôi đấy à?! – Hắn toả khí bức người

– Tôi trả cho anh, không cần phải nhắc!

Nó tức giận, nó có nói mình đã chấp nhận đâu? Hắn không nghe người khác giải thích, vô duyên vô cớ trách tội khiến nó uất ức không nói nên lời. Vùng vằng cởi nhẫn ra nhưng nhanh chóng bị hắn giữ lại, nó hung hăn hét lên:

– Tôi trả cho anh, anh còn muốn gì nữa?

– Tôi có kêu em trả không? Em cáu cái gì!?

– Tôi cáu cái gì?! Anh không biết đúng sai mắng người khác, tôi không cáu thì chắc dây thần kinh cảm xúc đã đứt rồi. Anh đã không quan tâm tôi thì thôi, tôi không trách. Nhưng anh không thích tôi, chúng ta không phải người yêu, cũng không quan hệ họ hàng, anh lấy tư cách gì mà quản? Tôi có làm bạn gái người khác hay chết tan xác, anh cũng đâu quan tâm đúng không? Tìm tôi ba năm? Là nói dối, anh chỉ là tên lừa gạt. Tất cả những gì anh nói trước đây, đều là nói dối. Tên khốn khiếp, anh mau cút khỏi đây!

Nó tức giận mà gầm lên trong lòng nghẹn ngào muốn nổ tung. Mắt che mờ bởi một tầng nước mỏng, nói ra những lời này thật đau lòng..

Hắn nhìn người con gái dưới thân mình tức đến bật khóc, trong lòng cũng nhói lên. Yun nghiến răng, nắm chặt bàn tay đeo nhẫn nó không nói gì.

– Mau buông tay tôi ra, tôi không muốn thấy anh nữa. Cút khỏi đây, đừng chạm vào tôi. Trang Hoàng Nhật, anh là tên khốn khiếp. Anh dám nói dối, tại sao lại nói dối tôi? Ai nói dối tôi đều có thể chấp nhận được, ngoại trừ anh. Vì vậy, cút khỏi đây, mau!

Nó dùng tay còn lại không bị giữ đánh mạnh vào lòng ngực hắn, miệng hét lên. Yun không nói gì, để mặc nó giáng từng cú mạnh. Rồi cúi người xuống phũ lên đôi môi nhỏ, nuốt tiếng hét của nó. Hai tay cứng đờ lại rồi đưa lên báu chặt vào vai Yun, nó hận không thể xé toạch hắn ra. Yun đưa tay luồn xuống gáy nó, ép sát để nụ hôn thêm sâu, tay còn lại luồn vào áo đặt ở eo bóp chặt lại. Nó bị hắn giữ gáy không thể cự quậy. Lưỡi hắn như con rắn đùa giỡn trong khoang miệng..

Một hồi sau, hắn buông ra gục xuống vai nó, ngửi mùi hương trên mái tóc dài rồi cất giọng trầm:

– Xin em, đừng nói gì nữa..

Nó thôi không vùng vẫy nữa, cả người cứng đờ lại, đầu óc mơ hồ theo từng lời nói của Yun. Hắn thấy nó im lặng liền tiếp tục vùi đầu vào mái tóc mềm, giọng trầm khàn nói:

– Tôi nhớ em, thật sự rất nhớ em!

Yun ngẩng đầu lên nhìn nó rồi tiếp tục nói:

– Em hận tôi cũng được, đâm tôi, lấy súng bắn tôi cũng được nhưng đừng rời xa tôi.

Nó im lặng nhìn vào đôi mắt màu khói kia, nhìn thấy được sự lãnh khốc, bi thương ẩn sâu mà nó chưa từng thấy. Tại sao lúc này đây, nó thấy người đàn ông này lại đáng thương vô cùng? Ánh mắt như sắp rơi vào hố sâu của sự tuyệt vọng, cầu xin nó giúp đỡ..

– Có những người khi rời đi mới biết quý trọng, tôi chưa từng quý trọng ai cả, ngoại trừ em!

Lại một lần nữa hắn cướp hô hấp, hút hết chất ngọt khiến nó bị kéo theo. Một tay đan chặt tay hắn, một tay nó ôm lấy cổ hắn bấu chặt khiến Yun càng bị kích thích. Cắn mút môi nó, hai cái lưỡi cuốn lấy nhau, hắn như muốn nuốt trọn lưỡi nó khiến nó không tài nào chạy khỏi..

Bàn tay ở eo dần chuyển động hắn đẩy áo nó lên, lộ ra làn da trắng. Nó hoảng liền lắc lư người, không để hắn tiếp tục đẩy áo. Yun buông môi nó ra, hôn xuống cổ. Nó ngứa ngấy không chịu được, tên chết dẫm, mi dám lợi dụng thời cơ!

– Anh tên khốn khiếp, anh không được làm bậy!

Nó kéo áo xuống, không nhịn được mà chửi. Hắn ngẩng lên nhìn nó rồi nhếch môi nói:

– Tôi chịu trách nhiệm, coi như động phòng sớm!

– Đâm đầu vào tường chết đi, anh mau cút ra khỏi đây!

– Làm xong rồi cút!

Yun thở dồn dập không cho nó cơ hội phản bác, nụ hôn từ môi từ từ di chuyển qua vành tai rồi cổ. Hắn tạo ra vô số vết hôn không trật tự, ngậm lấy cổ nó rồi cắn mạnh. Nó hít một hơi sâu, tay báu chặt vào vai hắn. Yun đẩy áo lên cao, lộ ra một cái áo màu đen nhỏ khác bên trong. Nó giẫy giụa, xấu hổ tột cùng dùng một tay cố kéo áo xuống. Nhưng dù nó có hồi phục thể lực lại đi chăng nữa, không thể nào thắng hắn trong tình trạng này.

Yun ngồi thẳng dậy lột áo sơmi vướng víu, thân trên rắn chắc lộ ra trước mắt nó. Vùi đầu vào cổ nó, gặm lấy vành tai đỏ ửng kia, hơi thở Yun ngày càng dồn dập. Hai thân hình dán chặt vào nhau, nó có thể nghe thấy nhịp tim loạn xạ của hắn..

– Tên khốn khiếp, anh định làm gì? Anh còn không bỏ tôi ra!

Nó quát, mặt đỏ bừng lên, bị hắn đè khiến việc thở trở nên khó khăn. Yun không thể lấy lại nhịp thở bình thường, cả người nóng ran, khó chịu vô cùng. Bàn tay hắn đan chặt vào bàn tay nó, cắn mạnh vào vành tai rồi di chuyển sang môi. Nó bị hôn đến mơ hồ, cả người mềm nhũn muốn phản kháng cũng không thể. Yun kéo một bên áo xuống, cắn mạnh vào xương quai xanh khiến nó rên lên. Đến khi hắn nhìn thấy vết sẹo màu hồng nhạt trên vai trái, tức giận đan xen Yun cắn mạnh vào nơi đó. Vết dao nó nhận thay giờ đã lành, nhưng vết dẹo kia là cả đời cũng không thể mờ phai..

– Anh điên rồi, Yun, anh buông tôi ra, tôi giết chết anh!

Nó hoảng loạn tột độ khi thấy Yun ngày càng không thể kiểm soát. Hắn siết chặt hai bàn tay nó lại, gục đầu lên vai nó. Lúc này hắn mới suy nghĩ một hồi, ngẩng lên hỏi:

– Năm nay 18 tuổi?

– Tên khốn khiếp, tháng sau mới 18 tuổi! Hoàng Nhật, anh muốn vào đồn uống trà ăn bánh lắm rồi phải không?

Nó tức giận nhịn không nổi mà gầm lên, cả người nóng ran lên. Yun nghe xong, mặt mày tối sầm lại. Nó thở dốc, vừa xấu hổ vừa giận dữ. Bên tai, nó chỉ nghe hắn hít một hơi sâu rồi cắn mạnh vào cổ mình. Răng hắn cắm chặt vào thịt, máu theo đó tuôn ra. Cảm thấy vị máu tràn ngập trong miệng, hắn để cho vị tanh nồng lan trong khoang miệng. Nó đau đến mất cảm giác, cảm giác tê dại khắp cả người. Một hồi sau, Yun nhả ra, không thể nào xuống nước với nó được nữa liền trở về với khí bức người như thường ngày:

– Đừng thử thách tôi kiểu này, người khác thì được nhưng em tôi không thể kiềm chế! Nhớ cho kĩ, đây là lần cuối tôi nhường em. Còn nữa, em thử rời khỏi tôi xem, tôi sẽ bẻ gãy hai chân em!

Nói rồi hắn buông nó ra, đứng dậy không quên lấy chăn đắp lên cho nó. Lúc hắn quay lưng, nó tinh mắt nhìn thấy những vết thương chưa xử lí ở lưng, vết bầm kín lưng. Cánh tay trái quấn vải trắng từ bàn tay đến khuỷu tay, có vẻ là che thứ gì đó đi. Lông mày nhíu chặt lại, rốt cuộc ba năm qua hắn đã sống thế nào?

Yun bước ra ngoài, mặc dù đã tha nhưng tức giận vẫn lan toả. Nó cảm thấy sát khí từ hắn lan toả ra khắp căn phòng, Yun mở cửa bước ra ngoài nhưng vì không thể nhịn nổi đành cáu lên:

– Mẹ kiếp, lần sau em đừng mong xuống giường trong vòng ba ngày. Lo mà cầu nguyện đi!

Tiếp theo đó là tiếng đóng cửa lớn. Nó vừa tức vừa xấu hổ, không chịu được mà hét lên:

– TRANG HOÀNG NHẬT, ĐỒ CẦM THÚ!!!

—————–

1.CẦN NGHE Ý KIẾN TỪ ĐỘC GIẢ, PO ĐÃ RA KHÁ NHIỀU CHAP RỒI NÊN CẦN TỔNG HỢP LẠI NHỮNG LỖI PHẢI SỬA CHỮA ><!

Các khanh mau cho trẫm ý kiến đi nào, love all ^^~

2. Tác giả của truyện “Tình yêu cấp 2” là Yêu Nghiệt (độc giả hay gọi là Po.-.),mong đừng nhầm lẫn và những ai đang tự xưng tác giả thì tự biết xấu hổ mà đâm đầu vào đậu phụ chết đi!

Cảm ơn những ai đang theo dõi, love love
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.