Đó là một ngày trời xuân, đông vừa qua nhưng vẫn còn vương vấn đâu đây chút hơi lạnh.
Giữa nghĩa trang, những ngôi mộ đã được chăm sóc sau khi mùa đông trôi qua. Trước một ngôi mộ đặc biệt nằm dưới một cái cây to, ngôi mộ màu trắng tựa như tuyết vậy. Có một cô gái đứng đó, trên tay là bó hoa được chăm chút kĩ càng, khiến cho khung cảnh càng thêm cô độc và buồn bã.
Nó đứng đó, đứng trước nấm mồ của mẹ không biết bao lâu rồi. Đôi chân không còn cảm giác, chỉ biết trong lòng là một đống hỗn độn.
– Mẹ, con gái mẹ đến thăm mẹ đây
Giọng run run, nụ cười buồn trên môi, nó cảm giác được từng nhịp tim đập lại nhói lên..
– Mẹ, mẹ có khoẻ không?
Nó nói, thanh âm chua xót.
– Mẹ ơi, mẹ có còn nhớ con không?
Đôi chân quỳ xuống nền đất lạnh, cô con gái bé nhỏ đã về rồi đây. Nhưng có điều, đã trễ mất rồi
– Mẹ ơi, sao mẹ không trả lời con? Con về rồi, con về rồi mẹ ơi..
Từng câu, từng chữ, nước mắt rơi lã chã xuống đất.
Ai nói nó mạnh mẽ, ai nói nó đã vượt qua mọi chuyện, ai nói nó đã quên chuyện năm xưa?
Từng giây, từng phút những nỗi ám ảnh cứ thâm nhập vào trong bộ não, trở thành những cơn ác mộng mỗi khi đêm về.
– Con xin lỗi, con xin lỗi, mẹ ơi..
Tiếng khóc trong nghĩa trang khiến cho người ta cũng buồn lòng theo.
Bầu trời ngày hôm ấy màu xám xịt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cap-2/1996236/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.