Đi trong dòng người đông đúc, nhiệt độ từ bàn tay Bạch Mặc truyền sang, trên mặt vẫn giữ nụ cười yếu ớt như bình thường nhưng trong lòng Thương Phượng Vũ lại có cảm giác cô đơn, không ai giúp đỡ. Vốn tưởng Bạch Mặc sẽ vứt bỏ tất cả để thật lòng đối xử với mình nhưng hôm nay hắn lại khiến trái tim mình như có một tầng ánh trăng mông lung bao phủ, không ai có thể cảm nhận được, cũng không đoán được….Hỏi? Hắn có nói thật không? Không hỏi? Hắn có….? Nút thắt đã thầm kết từ lâu trong lòng, càng ngày càng chặt, không thể gỡ được.
“Vũ Nhi, sao vậy?” Hắn đã rất hiểu nàng nên mỗi một sự thay đổi nhỏ của nàng đều không thể qua được mắt hắn. Vốn hắn định không hỏi nhưng miệng còn nhanh hơn suy nghĩ, bật thốt thành lời.
“Không sao đâu.” Nàng mỉm cười tựa như đóa u lan nở ra đón gió, tỏa hương thơm ngát động lòng người, thấm vào đáy lòng. Có điều, hương thơm này sẽ nhanh tan đi, không để lại vết tích.
“Mệt à? Có muốn ta ôm nàng không?” Ban ngày ban mặt, người đến người đi, vẻ mặt Bạch Mặc đầy tình cảm dịu dàng, nói với nàng, trong lời nói không hề có chút sợ hãi nào. Khuôn mặt tuấn mỹ vẫn thản nhiên, trong mắt lóe lên tình cảm nồng nhiệt.
Lắc đầu, cười khẽ, môi anh đào khẽ mở: “Không cần.” Nàng cất bước đi lên, nhìn cảnh tượng sầm uất hai bên.
Bàn tay đang nắm tay nàng càng nắm chặt hơn, Bạch Mặc không nói gì nữa, đáy mắt đen lại, khiến người ta không nhìn thấy đáy.
Phủ Ngạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cam-loan/614716/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.