Trước chân tình, ai có thể vô tình...
Mưa đã tạnh, sương mù giăng khắp trời. Toàn đại lục như một thiếu nữ che sa mỏng thần bí khiến người ta say mê.
Trở lại Hiền vương phủ thì đã đến giờ Mùi.
Thương Phượng Vũ lấy cớ mệt mỏi từ chối khéo Bạch Mặc muốn bồi mình, không chào hỏi Thương Thiên Vũ mà đi thẳng vào nhà, khóa trái cửa phòng, lẳng lặng ngồi trước cửa sổ.
Không biết qua bao lâu.
“Cốc cốc cốc” – tiếng gõ cửa vang lên, tiếp sau đó là giọng Bạch Mặc, “Vũ Nhi, là ta.”
“A, đến đây.” Thương Phượng Vũ thu lại tâm hồn đang bay lơ lửng, đứng lên từ trên ghế dựa, nghĩ: Chàng tới làm gì? Chẳng lẽ có việc gì gấp sao?
“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa phòng mở ra. Bạch Mặc vừa cười vừa đi vào, kéo tay nàng tới bên ghế dựa, ngồi xuống. “Vũ Nhi, vẫn còn mệt à?”Tiếng nói vừa dứt thì tay phải đã ôm lấy eo nàng, kéo nàng vào lòng.
“Ừ.” Thương Phượng Vũ đáp lời, hơi híp mắt tựa vào ngực hắn.
Cánh tay đang ôm nàng ở eo cứng lại một chút, Bạch Mặc cúi đầu hôn lên má nàng: “Ngủ đi, ta ở đây với nàng.”
Thương Phượng Vũ vẫn không lên tiếng, chỉ ‘ừ’ một tiếng nhẹ đến không thể nhẹ hơn được nữa.
Nhìn vẻ mặt không chút gợn sóng của nàng, thử dò xét một chút thì nàng im lặng không lên tiếng, tâm Bạch Mặc rơi ‘lộp bộp’, trở nên tối tăm: Nàng sao vậy? Tại sao lại có nét mặt như thế này? Chẳng lẽ nàng vẫn đang nghĩ đến chuyện ở phủ Ngạch Khanh? Hay là chuyện gì khác?... Nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cam-loan/614702/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.