Sau bữa cơm tối, Ngạch Thiên Dương không đi đâu mà kéo Thương Phượng Vũ tới phòng đàn, gẩy đàn cho nàng nghe. Nghe âm thanh như của tự nhiên xuất ra từ tay ông, Thương Phượng Vũ dựa vào ghế, khẽ nheo mắt lại, dần dần đi vào giấc mộng, trên môi nở nụ cười hạnh phúc. Tiếng đàn ngừng, Ngạch Thiên Dương đi tới trước mặt nàng trong nháy mắt, nhẹ nhàng ôm lấy nàng đi tới chỗ nghỉ ngơi phía sau. Đèn tắt, trong phòng đàn tối tăm. Có điều, phía sau sập giường có treo một viên trân châu màu đỏ, ánh sáng nhu hòa. Dưới ánh sáng, Ngạch Thiên Dương ôm Thương Phượng Vũ vào lòng, nở nụ cười hạnh phúc mơ hồ… Nửa đêm, mưa lớn ngừng dần. Sau khi mưa tạnh, trong phủ Ngạch Khanh có một người phi thân vào. “Ai?” Thị vệ có võ công cam thâm lập tức phát giác có điểm bất thường, liền đánh nhau với bóng đen vừa tới. Đánh một lúc, hai người không phân cao thấp, kinh động đến những người khác trong phủ. Đèn được thắp lên, bao vây hắc y nhân. Trong khi hắc y nhân không tính đến, lực bất tòng tâm. Mắt thấy sắp bị bắt… “Dừng tay, tất cả dừng tay cho ta.” Hắc y nhân đột nhiên kêu to, sau đó tháo khăn che mặt ra. “Bạch công tử? Ngài lén lén lút lút vào phủ làm gì? Vì sao không đi cửa chính?” Thị vệ Giáp không hiểu mà hỏi. Bạch Mặc nói: “Ta tới tìm gia chủ các ngươi, đi thông báo một tiếng đi.” Mặc dù trong lòng thị vệ có muôn ngàn nghi vấn nhưng hắn không có lá gan hỏi nên trực tiếp xoay người rời đi. Bạch Mặc được một thị vệ khác dẫn tới tiền sảnh, lẳng lặng ngồi trên ghế uống trà, yên lặng chờ gia chủ tới. Trong phòng đàn, dù Ngạch Thiên Dương đã ngủ nhưng vẫn còn thần thức. Khi nhận được tin Bạch Mặc nửa đêm leo tường tới chơi, sự kỳ lạ lóe lên trong đáy mắt ông, ngay sau đó liền bình thường trở lại. Mặc áo xuống giường, ông hờ hững nói: “Ánh Nguyệt, bảo vệ nó thật tốt. Ta đi một lát sẽ về.” Dứt lời, người đã biến mất. Chỉ để lại một nữ tử áo đen si ngốc đứng ngây người bên giường. Tiền sảnh, Bạch Mặc cong ngón tay gõ lên mặt bàn, vẻ mặt nóng nảy. Tiếng bước chân vang lên, Ngạch Thiên Dương khoác áo đi vào, sợi tóc rải rác quanh cổ, cả người toát ra sự lười biếng cao quý, khí tức khiến Bạch Mặc không dám nhìn gần. “Ngươi có chuyện gì mà muốn gặp ta?” Vốn không muốn nhưng Ngạch Thiên Dương suy nghĩ một chút, lên tiếng. “Nghe Phượng Ngôn nói Vũ Nhi lại té xỉu nên ta muốn đến xem một chút.” Mặt Bạch Mặc nặng nề, trả lời, đưa mắt nhìn xung quanh. “Nó rất khỏe, không cần ngươi phí tâm. Ngươi cách xa nó ra chính là sự quan tâm lớn nhất dành cho nó.” Ngạch Thiên Dương liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói. “Ý của Ngạch trưởng lão là?” Bạch Mặc cười khẽ, nói. Nhưng nụ cười của hắn không tới đáy mắt. “Ý gì thì ngươi hiểu rất rõ. Nếu ngươi còn dây dưa không rõ với nó, nhất định ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, hối hận vì đã sống trên đời.” Đôi mắt như đầm sâu mang theo hàn băng sắc bén bắn thẳng về phía Bạch Mặc. Mồ hôi hột rơi xuống từ trên trán Bạch Mặc. Hắn nắm chặt tay, cười khẽ: “Ha ha, cầu còn không được.” Đáy mắt không có sóng, một mảnh tro tàn, thật lòng muốn chết…Vì sao? … Vì sao? … Đây là vì sao?... Sương mù, hoa mông lung. Mưa vừa dứt, cuồng phong lại nổi lên. Chỉ một lát, giọt mưa lớn như hạt đậu lại rơi xuống khắp đại lục. “Ha ha ha, ha ha ha ha ha ha…” Một tiếng cười điên cuồng truyền ra từ tiền sảnh khiến thị vệ và người hầu kinh ngạc, dọa sợ những thị nữ nhát gan. “Ngạch Thiên Dương, ngươi chỉ có bản lãnh này thôi sao? Giết ta đi, giết ta đi!!” Bạch Mặc điên cuồnggào to, máu nhỏ ra từ khóe môi, nhìn ông đầy khiêu khích. “Không biết lượng sức.” Ngạch Thiên Dương nói xong liền sải bước ra khỏi tiền sảnh. Nhìn bóng lưng ông rời đi, nước mắt rơi ra từ khóe mắt Bạch Mặc. Hắn lẩm bẩm như người mất hồn: “Không được ư? Quả nhiên vẫn chưa được ư? Ha ha, ha ha, ha ha ha ha.” Hắn sắp phát điên, hai mắt đỏ ngầu… Vì sao? Vì sao? Rốt cuộc là vì sao???
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]