Ba ngày sau “sóng gió trong thư phòng”
Thương Phượng Vũ nằm ngửa trên cỏ trong hoa viên, híp mắt ngắm hoàng hôn, trong lòng ngổn ngang trăm mối: đã bao lâu rồi mình không được thong dong ngắm hoàng hôn, hưởng thụ cảm giác bình yên này? Lâu đến mức Thương Phượng Vũ không nhớ nổi nữa rồi.
Tuy không nhớ rõ nhưng tâm tình Thương Phượng Vũ lúc này không có bất kỳ sự khó chịu nào.Nàng rất bình tĩnh, chỉ coi như đó là một giấc mộng mà thôi.Bây giờ nàng chỉ là người đứng nhìn nhân sinh.Nàng chọn cách tiêu khiển với những người khác vì chỉ có như thế mới có cảm giác mình đang tồn tại, thực sự tồn tại chứ không phải đang mơ.Trong giấc mơ như thật này có phụ thân, có ca ca, có phu tử… Tất cả những điều này khiến trong lòng Thương Phượng Vũ dâng lên cảm giác phức tạp.
Khi Bạch Mặc bước vào hoa viên thì nhìn thấy một bức họa: Thương Phượng Vũ mặc sa y bạch sắc, gối đầu lên đôi tay nhỏ bé, nằm ngửa trên thảm cỏ xanh biếc. Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu bình tĩnh. Bên cạnh nàng là thảm cỏ xanh mướt cùng với trăm hoa đua nở. Gió thổi nhè nhẹ.Tất cả hòa vào nhau thành một bức họa tuyệt mỹ.Bạch Mặc nhìn đến thất thần, quên mất mục đích đến tìm Thương Phượng Vũ.
Từ lúc Bạch Mặc bước vào hoa viên thì Thương Phượng Vũ đã biết nhưng nàng không lên tiếng. Chờ mãi vẫn không thấy Bạch Mặc lên tiếng gọi, Thương Phượng Vũ khẽ động cánh tay nhỏ bé đang dùng để gối đầu của mình.
Động tác nhỏ này của Thương Phượng Vũ khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cam-loan/614682/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.