Đêm khuya.
Trầm Tương nép vào lòng Triệu Tiết cùng nhau xem bộ phim truyền hình điều tra tội phạm, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, cuối cùng cảnh sát vẫn tóm được sơ hở của tên tội phạm, gã bị bắt về quy án.
"Xem xong tập mới nhất rồi, Tương Tương em nên đi ngủ thôi." Triệu Tiết kéo chặt cổ áo ngủ lại cho Trầm Tương.
"Triệu Tiết nếu như anh giết người thì anh sẽ xử lý như thế nào?"
"Chắc là trước khi phân hủy, anh sẽ cắt thi thể thành nhiều phần trước, nửa đêm đem đi vứt. Nếu như có nuôi chó thì đút cho chúng ăn, dù sao ở nhà cũng có máy xay thịt."
"Cách này cũng thô bạo quá." Trầm Tương không có câu trả lời như ý muốn, bất mãn phồng má.
Triệu Tiết chọc chọc vào trán Trầm Tương, "Nếu thật sự giết người mà không bị dọa sợ đến ngốc là tốt lắm rồi, em còn nghĩ đến cách nào tốt hơn hả? Cách tốt nhất là nhanh chóng đi tự thú."
Trầm Tương vùi đầu vào lòng ngực hắn cọ tới cọ lui, một lát sau đột nhiên ngẩng đầu hỏi hắn, "Vậy nếu như có người bắt nạt em, anh sẽ vì em mà giết người không?"
"...... Sẽ." Triệu Tiết xoa xoa tóc cậu, "Không ai có thể bắt nạt em."
"Ồ, làm người ta cảm động ghê."
Có lẽ không khí lúc này quá tốt.
"Triệu Tiết, giả tạo quá, anh không phải là người bắt nạt em đó sao?"
"?" Triệu Tiết khó hiểu nhìn Trầm Tương, sắc mặt dần mờ mịt như thể bị bao phủ bởi một lớp sương mù.
"Tất cả đều là giả đúng không? Chuyện mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-binh-thuong/212936/chuong-2-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.