Đêm khuya.
Trầm Tương nép vào lòng Triệu Tiết cùng nhau xem bộ phim truyền hình điều tra tội phạm, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, cuối cùng cảnh sát vẫn tóm được sơ hở của tên tội phạm, gã bị bắt về quy án.
"Xem xong tập mới nhất rồi, Tương Tương em nên đi ngủ thôi." Triệu Tiết kéo chặt cổ áo ngủ lại cho Trầm Tương.
"Triệu Tiết nếu như anh giết người thì anh sẽ xử lý như thế nào?"
"Chắc là trước khi phân hủy, anh sẽ cắt thi thể thành nhiều phần trước, nửa đêm đem đi vứt. Nếu như có nuôi chó thì đút cho chúng ăn, dù sao ở nhà cũng có máy xay thịt."
"Cách này cũng thô bạo quá." Trầm Tương không có câu trả lời như ý muốn, bất mãn phồng má.
Triệu Tiết chọc chọc vào trán Trầm Tương, "Nếu thật sự giết người mà không bị dọa sợ đến ngốc là tốt lắm rồi, em còn nghĩ đến cách nào tốt hơn hả? Cách tốt nhất là nhanh chóng đi tự thú."
Trầm Tương vùi đầu vào lòng ngực hắn cọ tới cọ lui, một lát sau đột nhiên ngẩng đầu hỏi hắn, "Vậy nếu như có người bắt nạt em, anh sẽ vì em mà giết người không?"
"...... Sẽ." Triệu Tiết xoa xoa tóc cậu, "Không ai có thể bắt nạt em."
"Ồ, làm người ta cảm động ghê."
Có lẽ không khí lúc này quá tốt.
"Triệu Tiết, giả tạo quá, anh không phải là người bắt nạt em đó sao?"
"?" Triệu Tiết khó hiểu nhìn Trầm Tương, sắc mặt dần mờ mịt như thể bị bao phủ bởi một lớp sương mù.
"Tất cả đều là giả đúng không? Chuyện mang thai hay người yêu của nhau, tất cả đều là giả." Trầm Tương ấn vào bụng mình, cho đến khi bụng bắt đầu đau đớn, cậu lại dùng sức đấm vào bụng mình.
Triệu Tiết lập tức phản ứng, đẩy tay Trầm Tương ra gắt gao nắm chặt tay cậu, hắn vừa kinh ngạc vừa tức giận, "Trầm Tương, em điên rồi sao? Đây là con của chúng ta!"
"Đứa nhỏ nào? Tôi hoàn toàn không có con!" Trầm Tương dửng dưng nhìn hắn, trong mắt cậu Triệu Tiết giống như người rối bị may chắp vá.
"Tương Tương, em...... vẫn còn giận anh sao?" Để tránh cho Trầm Tương tự làm tổn thương mình lần nữa, Triệu Tiết trói cậu vào giường.
Trầm Tương không để ý đến hắn, hắn tự lầm bầm, "Anh biết sai rồi, anh không nên đối với em như vậy, anh sẽ đối xử tốt với em, chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, đừng rời bỏ anh, không có em bên cạnh anh sẽ chết."
Trầm Tương mỉm cười, vậy tốt nhất anh nên chết đi.
Triệu Tiết lấy lý do thân thể Trầm Tương không khỏe xin phép công ty cho cậu nghỉ dài hạn, Trầm Tương không có bạn bè, không có ai phát hiện ra Trầm Tương bị Triệu Tiết giam giữ trong nhà.
Bên ngoài cửa sổ tiếng sấm vang lớn, trong phòng một mảnh âm u tối tăm, là hoàn cảnh mà Trầm Tương thích ứng nhất, Triệu Tiết đang vuốt ve thân thể này, cậu cũng không biết hắn đã vuốt ve cơ thể mình bao nhiêu lần. đầu v* đeo nhẫn vô cùng mẫn cảm, chỉ cần chạm nhẹ cũng khiến gậy th*t của cậu dựng thẳng, tinh dịch chảy xuống, Triệu Tiết chưa bôi trơn cẩn thận đã nâng gậy th*t của cậu lên nuốt vào, di chuyển một cách thô bạo.
"Hức... Đau..." Trầm Tương hừ nhẹ, Triệu Tiết di chuyển chậm hơn một chút, hắn đặt tay lên cái bụng càng ngày càng lớn của Trầm Tương, thậm chí Triệu Tiết còn cảm nhận được cử động của thai nhi.
Di động bên người Trầm Tương vẫn còn trong trạng thái trò chuyện, là một dãy số không có ghi tên, người bên kia thở dốc nặng nề, xen lẫn là tiếng phanh gấp và còi xe, thông qua tiếng điện thoại có chút méo mó.
"Tương Tương, Tương Tương... Vì sao em không muốn ở lại? Anh đối với em còn chưa tốt sao?" Triệu Tiết hung hăng siết chặt gậy th*t của cậu trong cơ thể mình, nằm trên người Trầm Tương để cảm nhận độ ấm thân thể cậu.
Trầm Tương cảm thấy trên mặt có vài giọt nước ấm nhỏ giọt, "Anh là con nít hả, sao còn khóc..."
"Anh không muốn em rời đi." Cao trào qua đi, Triệu Tiết ôm chặt Trầm Tương, cúi xuống đặt một nụ hôn đầy mê luyến trên môi cậu.
"Trầm Tương, anh yêu em."
° ° ° ° ° ° ° ° ° ° °
Trầm Tương rút con dao cắm trong ngực Triệu Tiết ra, vài giọt máu nóng bắn lên mặt cậu, nếu là mơ sao bây giờ giấc mơ vẫn chưa bị phá vỡ? Rõ ràng Triệu Tiết đã không còn hô hấp, nhịp tim cũng ngừng đập.
Khi bác sĩ đến, đã thấy Trầm Tương ngồi quỳ bên cạnh thi thể của Triệu Tiết, trong phòng mùi máu tanh nồng, một vài tia chớp xẹt ngang bầu trời, trong nháy mắt soi sáng đống lộn xộn trong phòng.
Trầm Tương cả người trần truồng, trên người dính rất nhiều máu của Triệu Tiết, Trầm Tương vẻ mặt ngơ ngác nhìn bác sĩ, hai má đã đầy nước mắt, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện.
Bác sĩ ba bước thành hai bước, đem sát nhân ôm vào lòng, thở dài nói: "Đồ ngốc..."
"Tôi phải làm sao bây giờ... Tôi sợ lắm, tôi tưởng tất cả đều là giả, tôi nghĩ nếu như giết anh ta thì sẽ không sao." Trầm Tương khẽ nức nở.