“Tôi đang mang thai con của chồng cô đấy. Con của chúng tôi không thể thiếu cha được”
“Anh ấy đã chán cô rồi, hãy buông tha cho anh ấy đi”
Đây không phải lần đầu tiên tình nhân của chồng tìm đến cô, yêu cầu cô li hôn với chồng, nhưng Kha Nguyệt lại không ngờ rằng cô ta mang thai rồi.
Lần trước , khi Kha Nguyệt gặp Trình Hạo trong quán bar cùng với một người phụ nữ khác, hắn đã cầu xin cô, nói rằng đó là lần cuối cùng, sau này, hắn sẽ không tái phạm nữa.
Vì muốn cho con gái một gia đình trọn vẹn, Kha Nguyệt đã tin. Cô tha thứ cho hắn, không ngờ hắn vẫn chứng nào tật đấy. Đột nhiên cô cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Sao cô có thể tin hắn ta chứ?
Kha Nguyệt không khỏi đau đớn, nuốt nước mắt vào trong mà hỏi Lạc Tố Hinh.
“Cái thai này được mấy tháng rồi?”
Cô bị cắm sừng lâu như vậy rồi sao?
“Sáu tháng rồi, là con trai, là con trai đấy! Cô là cái đồ phụ nữ không biết sinh con trai, nên anh ấy mới chán cô đấy!”
“Cô…..”
Làm người thứ ba mà cũng giám lên mặt với chính thất như vậy sao?
Ngay khi Kha Nguyệt định cho Lạc Tói Hinh một cái bạt tai, bỗng nhiên có một bàn tay giữ chặt cổ tay cô lại. Kha Nguyệt không tài nào cử đông được.
Trịnh Hạo gạt Kha Nguyệt sang một bên, đỡ lấy cơ thể yếu ớt của Lạc Tố Hinh.
“Cô ấy đang mang thai, em động tay động chân là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-bi-danh-cap/2833478/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.