Trong căn phòng rộng mênh mông, vắng lặng, Gia Mĩ nằmdài trên ghế sô-pha, mắt mở trừng nhìn trần nhà, trong mắt ầng ậng nước. Trướckhi đi, cô còn ngoái đầu lại nhìn anh, lúc ấy anh như ngây, như dại, như si mê,như đần ngốc, chỉ đứng một chỗ, trong tay cầm chiếc nhẫn ấy. Chuông cửa liêntục kêu oang oang, dồn dập không ngừng. Cô biết không phải là anh, anh có chìakhóa.
Cô uể oải đứng dậy, ra mở cửa, Hà Văn Hiên cười nói:“Tốc độ mở cửa của em thực là siêu chậm chạp.” Hai tay cô đan vào nhau, lạnhlùng hỏi: “Anh suốt ngày chạy qua nhà em, mục đích là gì vậy?” Hà Văn Hiên chămchú nhìn cô, cười nói: “Nếu như anh nói anh muốn theo đuổi em, thì em có tinkhông?”.
Trước mắt cô giống như có một lớp sương mù che phủ, mờmờ ảo ảo: “Tin” cô cười lạnh lùng, “Vậy thì em chấp nhận sự theo đuổi của anh.”Hà Văn Hiên ngẩn người, ngạc nhiên hỏi: “Vì sao em lại chấp nhận? Em...” Anhnhư chợt nhận ra mình vừa lỡ lời, nên vội vàng ngưng bặt, rồi lại khẽ cười hỏi:“Em chấp nhận thì tốt, như vậy có phải anh nên cảm thấy rất vinh hạnh?” Cô congmôi lên giọng đầy mỉa mai: “Ơn như trời rộng.” Anh chẳng để ý gì, chỉ cười hỏi:“Vậy thì em có thể ban ơn, tối nay cùng anh đi xem phim được không?” Cô gậtđầu: “Chẳng qua cũng chỉ là việc bình thường thôi mà”, anh nói: “Xe của anhđang đỗ ở dưới lầu...” chẳng đợi anh nói hết, cô đóng cửa, vẻ mặt thoải mái:“Vậy chúng ta đi thôi.”
Anh đi đến bên cạnh thang máy, cười nói: “Quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-ben-trai/2938728/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.