Gia Mĩ đột nhiên cảm thấy chân như chẳng còn chút sứclực nào, mềm nhũn, chao đảo bồng bềnh giống như đang đứng ở trong đám mây vậy.Chỉ e là đến một lúc nào đó sẽ ngã xuống. Tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nênmơ mơ hồ hồ, không thể nào nhìn cho rõ được. Tiếng của cô phát thanh viên từchiếc loa phát ra lanh lảnh, giống như thanh âm từ nơi xa nào đó truyền đến,khiến cho người ta không thể nào tập trung vào việc khác được, nhưng cũng chẳngthể nghe rõ cô ta đang nói gì. Bên tai chỉ toàn tiếng ù ù.
Hách Gia Tuấn tay kéo va li, lưng đeo ba lô, còn nhẹnhàng dìu cô bước đi vài bước hỏi: "Em đã đỡ hơn chưa?".
"Em sắp chết rồi..." tiếng của Gia Mĩ nhỏnhẹ thoảng qua, giống như con muỗi vậy. Cô như chẳng còn chút sức lực nào dựavào lòng anh: "Tên hung thủ giết người anh, nếu em có làm quỷ thì cũngkhông tha cho anh đâu."
"Ai biết em kém cỏi vậy chứ, đi máy bay mà cũngsay khủng khiếp như vậy..." Hách Gia Tuân đảo mắt một vòng nhìn bốn phíaxung quanh: "Đừng ngồi ở đây, chúng ta mau đi thôi, ở sân bay này chỗ nàocũng có người, ai mà biết được có gián điệp hay không."
"Em không muốn đi..." Cô quỳ thụp xuống đất,Hách Gia Tuấn nhẹ nhàng kéo cô lên "Đứng dậy đi em..." Cô ngẩng đầu,tiếng yếu ớt: "Em chóng mặt quá, anh để em nghỉ một lát có đượckhông."
"Đi máy bay mà cũng chóng mặt hả, em thậtlà..." Hách Gia Tuấn cùng quỳ xuống bên cô: "Có cần phải đi bác sĩkhông?" Cô mơ mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-ben-trai/2938724/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.