*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Thô Kki
Biên tập: Iris
Trần Phượng Tiên vừa dọn bữa sáng xong thì thấy con trai trở về, hỏi một câu: “Tối hôm qua đi đâu?”
Trâu Diệc Minh không đáp, múc cháo trắng ăn từng miếng từng miếng một, Trần Phượng Tiên biết sẽ không hỏi được gì nên ngồi xuống cùng ăn. Trong lúc đang ăn Trâu Diệc Minh thuận miệng hỏi một câu: “Mẹ ơi, con nhìn thấy một mảnh đất lớn ở Giang Châu đang phá hủy, đang làm gì thế ạ?”
“Để xây dựng một khu công nghiệp.”
“Chúng ta cũng phá hủy luôn ư?”
Nhắc tới chuyện này, Trần Phượng Tiên lại tức giận, gắp liền mấy miếng trứng rán bỏ vào chén con trai: “Không phá!”
Trâu Diệc Minh nhìn mẹ, cuối cùng Trần Phượng Tiên không nhịn được, kéo anh nói:
“Con đó, khi còn bé chúng ta cũng đã ở nơi đó, con còn nhớ không?”
Trâu Diệc Minh lắc đầu.
Bà buông tiếng thở dài: “Đó là nhà của ông nội con để lại, sau đó mẹ bán nó đi để trả nợ. Ở đấy, cuộc sống của mẹ con mình đã từng trải qua nhiều năm cực khổ, bữa đói bữa no, ai biết giờ đây nó lại bị phá hủy?!”
Trần Phượng Tiên rất ít khi nhắc đến chuyện bố anh mất sớm, Trâu Diệc Minh đoán rằng lúc này bà đang rất nóng giận. Nơi bọn họ ở bây giờ là nhà cũ của ông bà ngoại, Trần Phượng Tiên còn có một em trai, lúc chuyện vừa xảy ra bà không dám mang con trai về nhà mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-bay-nam/37781/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.