Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Anh Thoa
Biên tập: Iris

Tăng Tuyền thầm nghĩ không tốt rồi, bây giờ xảy ra chuyện lớn, lập tức muốn gọi cho Tiền Vũ và Lý Doanh chạy tới giúp đỡ, Giản Hinh lập tức giật lấy điện thoại của cô nàng và nói: “Tao rất tốt, chẳng có việc gì to tát cả.”
Tăng Tuyền nói: “Tối nay bọn mình đi dạo phố đi?”
Phụ nữ muốn tâm trạng tốt thì mua sắm là hiệu quả nhất, đây là kinh nghiệm của cô.
Giản Hinh lắc đầu: “Buổi tối tao phải về nhà sớm chuẩn bị giáo án cho lớp mới khai giảng của thầy Châu.”
Trong ngày hôm nay, Tăng Tuyền len lén quan sát Giản Hinh rất nhiều lần, biểu hiện của Giản Hinh hết sức bình thường, nhưng chính vì quá bình thường nên Tăng Tuyền càng không yên tâm. Tình yêu kéo dài bảy năm, sao có thể nói chia tay liền chia tay ngay được? Nếu đổi lại là người khác thì cũng không chịu nổi.
Sau khi tan việc Giản Hinh không đợi Tăng Tuyền mà đi về trước, cô đến một salon, ngồi xuống nói với thợ làm tóc: “Tôi muốn cắt ngắn.”
Nhìn mái tóc mượt mà vừa dài vừa dày lại không mọc nhánh của cô gái, thợ làm tóc không dám tùy tiện cắt, hỏi thăm: “Người đẹp, ngắn thế nào? Muốn tôi đổi kiểu cho chị không?”
Giản Hinh dùng tay diễn tả: “Ngắn thế này!”
Xoẹt xoẹt xoẹt, cây kéo sắc bén và mái tóc dài cùng đọ sức, mất chút sức lực mới có thể cắt được, thợ làm tóc hỏi: “Chị còn muốn ngắn hơn nữa không?”
Giản Hinh ngẫm nghĩ rồi đáp: “Sửa lại giúp tôi, cảm ơn.”
Việc tiếp theo cô cũng không để ý nữa, nhắm mắt để cho thợ làm tóc “giày vò”, khi mở mắt ra lần nữa cảm thấy chính mình trong gương hơi xa lạ. Nhớ lại có một lần bà cắt tóc, khi ấy cô còn rất nhỏ, thời tiết nóng bức kéo dài làm đầu cô nổi rôm sảy, không thể không cạo thành đầu trọc. Đó là lần duy nhất, sau đó cô chưa bao giờ cắt tóc lại lần nữa.
Thợ làm tóc có vẻ không xác định cho lắm, hỏi cô: “Chị thấy thế nào? Nếu không thích, tôi có thể sửa lại.”
Làm nghề này lâu mới biết, một cô gái khóc lóc chạy đến đây cắt tóc chắc chắn là thất tình. Loại khách này là khó phục vụ nhất, giống như vị khách này chẳng hạn, tuy không khóc nhưng tóc đẹp như thế nói cắt liền cắt, chắc chắn là có chuyện buồn trong lòng. Thợ làm tóc nói chuyện cũng phải cẩn thận, tâm trạng khách không tốt lại thêm mái tóc dài theo thói quen bỗng chốc đổi thành tóc ngắn, chỉ lo lại khiến người ta khóc.
Trái lại Giản Hinh rất hài lòng, sau khi trả tiền, xách theo túi tóc vừa cắt đi về nhà, đúng lúc gặp người mua tóc ở dưới cổng chung cư. Giản Hinh đi qua hỏi: “Ra giá bao nhiêu?”
Người nọ cầm lấy chỗ tóc nhìn kĩ, nói: “Sáu trăm.”
Giản Hinh nói: “Một nghìn.”
Người nọ lại thêm chút: “Tám trăm, không thể nhiều hơn nữa, nhìn tóc cô chất lượng tốt nên mới có giá này, gần đây tóc đều không đáng giá.”
Giản Hinh lắc đầu: “Một nghìn, nếu không tôi không bán đâu.”
Cô giả vờ bỏ lại vào túi, nhất quyết không chịu. Người nọ thấy cô làm thật, không thể làm gì khác hơn là ngăn lại, nói: “Được, một nghìn thì một nghìn.”
Thật ra cô cũng chẳng để ý đến hai trăm đồng đó, chỉ là không muốn về nhà quá sớm, tìm người để dây dưa nói chuyện vài câu.
***
Hôm sau, Giản Hinh mang theo kiểu tóc mới đến trường, còn mạnh hơn cả ném một quả lựu đạn xuống hồ nước sâu. Cô trời sinh đã điềm tĩnh nên được học sinh lén lút xưng tụng là nữ thần khoa Văn, không chỉ là lớp cô mà ngay cả mấy lớp nhập học cũng biết cô Giản nổi bật với đuôi sam rất dài. Có biết bao em học sinh nữ bắt chước cô để tóc dài, nhưng lại không được đen và dày như vậy.
Đi tới cầu thang thì chạm mặt chủ nhiệm Niên, chủ nhiệm ngẩn người, nói: “Giản Hinh, không nhận ra em luôn đấy!”
Thật ra Giản Hinh cũng không thoải mái cho lắm, trước đây khi vào hè trên cổ có cái đuôi sam dính sát vào nên cảm thấy nóng, bây giờ không còn đuôi sam nữa, cảm thấy phía sau trống trải và hơi lạnh.
Vào phòng làm việc, Tăng Tuyền nhìn thấy, nhìn đi nhìn lại mấy lần rồi tự nhiên đập sách xuống bàn, đối mặt với không khí, than: “Đúng là khó coi!”
Giản Hinh nói: “Mát mà!”
Tăng Tuyền kìm nén suy nghĩ muốn xách cô nàng này lên ném hai vòng, hỏi: “Giản Hinh, mày không đau lòng sao?”
Đau lòng cái gì? Tóc ư? Giản Hinh lắc đầu: “Không đau lòng.”
Tăng Tuyền nhìn cô như quái vật, sau đó ôm điện thoại đi ra ngoài.
Sau đó Giản Hinh lên lớp, vừa vào cửa học sinh liền kêu lên, Giản Hinh vỗ vỗ tấm bảng đen: “Yên lặng, bắt đầu học.”
Một đám trẻ con kiên nhẫn chờ đến lúc chuông tan học vang lên, chạy lên hỏi cô: “Cô Giản, cô sao thế ạ?”
Giản Hinh đưa lưng về phía lũ học sinh lau tấm bảng đen và nói: “Cô không sao cả.”
“Chú thích kiểu tóc mới của cô không ạ?”
Giản Hinh thoáng ngừng tay: “Cô thích là được rồi!”
Tối hôm đó Tăng Tuyền nhất quyết muốn về nhà cùng Giản Hinh, hai người về đến dưới nhà, Tiền Vũ và Lý Doanh đã đến. Giống như quay lại thời kì nổi loạn, hình ảnh này giống hệt một ngày cách đây không lâu, Giản Hinh bị chúng nó nhốt vào vòng ở chính giữa, chúng nó không hỏi “Mày có khỏe không?” mà là xách cái túi trong tay lên nói: “Tao mua rượu, Lý Doanh mua chút thức ăn, tối nay không say không về.”
Giản Hinh nói: “Trong tủ lạnh còn có…”
Tăng Tuyền chen vào: “Có cái gì thì lấy hết ra, chị đây đói rồi!”
Lúc Giản Hinh chuẩn bị thức ăn, Tăng Tuyền đi điều tra một vòng ở tất cả các phòng, đi ra nhìn Tiền Vũ và Lý Doanh lắc đầu một cái, Trâu Diệc Minh thu dọn rất sạch sẽ, một vật cũng không để lại.
Bốn cô gái ngồi dưới sàn nhà uống rượu nói chuyện phiếm, muốn cười thì cười, tức giận thì mắng, Giản Hinh cảm thấy như vậy cũng tốt. Tiền Vũ đẩy đẩy cô, hỏi: “Sao lại chia tay?”
Giản Hinh ngẫm nghĩ: “Không biết nói sao. Dẫu sao bọn tao cũng chia tay rồi, xa nhau mới nhìn rõ mọi chuyện.”
“Cái gì?”
“Có lẽ anh ấy vẫn chưa đủ thích tao.”
Tiền Vũ bật một lon bia, những lời này khiến cô cảm động, rốt cuộc là không đủ thích nên mới có thể dễ dàng chia tay, mới có thể khiến nó tủi thân.
Giản Hinh thở dài, chua chát nói: “Năm đó đến với nhau dễ dàng, không ngờ khi chia tay cũng dễ dàng đến thế!”
***
Tiền Vũ gật gù: “Đúng là dễ dàng thật!”
Giản Hinh nói tiếp: “Mày biết không, Trâu Diệc Minh chưa một lần nào nói anh ấy yêu tao.”
Tiền Vũ trợn tròn mắt nhìn, cái này mới đặc biệt, so ra Lưu Bá vẫn khá hơn Trâu Diệc Minh một chút, ở chung với nhau chữ yêu lúc nào cũng để bên miệng, khiến người nghe thoải mái. Cùng là con gái, ai lại không thích nghe những lời đó? Tiền Vũ vẫn cho rằng Trâu Diệc Minh là người ít nói, ngày thường ở cùng với mọi người rất nghiêm túc, lúc không có ai thì thường nói với bạn gái những lời ngọt ngào chứ? Không ngờ lại trước sau như một, bảy năm ngay cả một chữ yêu cũng chưa từng nói!
“Thế mà mày cũng chịu được!” Tiền Vũ véo Giản Hinh một cái.
Vốn dĩ Giản Hinh không quan tâm đến viêc này, khi ở chung vẫn còn nhỏ, cảm thấy có một số câu không cần phải nói ra, trong lòng hai người đều biết rõ. Cô hiểu rõ, đối tốt như vậy không đủ, một chữ cũng không nói ra, đặc biệt lúc gọi cô một tiếng Hinh Hinh là có thể khiến cô đỏ mặt tim đập rất lâu. Từ từ thời gian lâu dài, cô rất muốn nghe, không biết nghe từ miệng Trâu Diệc Minh nói ra sẽ thích đến thế nào. Song không ngờ cuối cùng anh cũng không nói với cô ba chữ ấy.
“Không phải Trâu Diệc Minh nói năm nay muốn cưới mày à? Tao nghe Đại Phúc nói hạng mục này của hắn lấy được kha khá hoa hồng, mấy tháng trước còn kéo Đại Phúc đi xem chung cư, bọn mày chia tay, hắn mua nhà ở với ai? Đừng nói là có kẻ thứ ba nhé?” Tăng Tuyền uống đỏ cả mặt.
Tiền Vũ vỗ vỗ cô nàng: “Đừng có nói vớ vẩn!”
Giản Hinh biết đây là vấn đề của hai người họ. Mấy ngày nay không có anh cô không lo lắng, mà anh cũng giống như vậy, cô nói muốn chia tay anh liền kéo va ly đi ra ngoài, ra đi hết sức dứt khoát.
Thật ra tình cảm giữa hai người sớm đã thay đổi, chẳng qua là trước chưa gặp chuyện nên không phát hiện ra.
Giản Hinh thở dài, chuyện chia tay không được phép nói, nói ra liền linh nghiệm. Trước khi đi bà đã căn dặn, cô và Trâu Diệc Minh có thể sẽ không đến được với nhau, nhưng nói cắt đứt liền cắt đứt.
Tăng Tuyền hỏi cô: “Mày hận hắn không?”
Giản Hinh che đầu hỏi Tiền Vũ: “Có phải mày mua phải rượu giả không? Đầu tao đau lắm!”
Tăng Tuyền nói: “Tao đang hỏi mày đấy!”
Giản Hinh kéo Lý Doanh ngồi yên lặng uống rượu cả đêm: “Lý Doanh, tao nhức đầu, mày xoa cho tao đi.”
Tăng Tuyền không thể làm gì khác hơn là thay đổi chiến trường, hỏi Lý Doanh: “Hôm nay mày sao thế? Tâm trạng không tốt? Sẽ không cũng gây gổ chứ?”
Lý Doanh nhoẻn cười: “Không, đừng đoán mò!”
Tăng Tuyền gật đầu: “Thế thì tốt, mà sao lần trước thấy Lâm Hạo nhà mày gầy thế? Hắn ở nhà giảm cân à? Học tập Đại Phúc đi, bây giờ Đại Phúc béo ra trông thấy đấy!”
Lý Doanh nói: “Mày tự quản Đại Phúc nhà mày đi, đừng có làm phiền Lâm Hạo nhà tao.”
Tăng Tuyền và Tiền Vũ đồng loạt cười lên: “Tốt lắm tốt lắm, biết tình cảm của bọn mày tốt.”
***
Bởi vì sáng hôm sau đều phải đi làm nên ba người không ngủ lại, uống được kha khá thì về nhà. Tăng Tuyền đề nghị tán gẫu, kéo Tiền Vũ và Lý Doanh, gạt Giản Hinh ra rìa. Lý Doanh vẫn không xuất hiện nên Tăng Tuyền và Tiền Vũ đành phải bàn bạc biện pháp khác, kết quả cuối cùng là Tiền Vũ vì tình bạn bè mà tài trợ một đồng nghiệp nam chất lượng tốt.
Tăng Tuyền đặt tờ giấy thời gian địa điểm lên giáo án của Giản Hinh, sức lực chưa mạnh nhưng liều chết nói: “Muốn quên một người thì cách tốt nhất chính là làm quen với nhiều người. Cấm mày nói là không đi.”
Giản Hinh nói: “Đi chứ, tao đã đồng ý với bà là sẽ nhanh chóng kết hôn rồi mà.”
Tăng Tuyền đổ mồ hôi đi ra, nói với mọi người: “Tao cảm thấy tiểu Hinh có điểm không đúng cho lắm!”
Tiền Vũ nói: “Triệu chứng thất tình mà thôi, nó đồng ý rồi hả?”
Tăng Tuyền đáp: “Quan trọng nhất là đồng ý! Rất bất thường!”
Tiền Vũ nói: “Tiếp theo thực hiện kế hoạch B.”
Vị đồng nghiệp nam này của Tiền Vũ quả thật khá được nhưng Tăng Tuyền xem xong hình liền nói: “Kém hơn lão Trâu một chút.”
Tiền Vũ nói: “Mày im miệng.”
Hẹn gặp mặt vào buổi tối tại nhà hàng gần trường, để tỏ ý coi trọng, Giản Hinh mặc quần áo màu đen. Người ta đã đến trước, bầu không khí tạm được, người nọ đã xem mắt nhiều lần, cử chỉ nói chuyện đều không lúng túng, Giản Hinh thở phào nhẹ nhõm, trước khi đến chỉ sợ mình ăn nói vụng về tính tình im lặng sẽ trở nên tẻ nhạt.
Cô đứng dậy đi vào phòng vệ sinh nhân tiện báo cáo tốc độ tiến triển với đám bạn, lúc đi ra cửa cảm thấy có bóng người rất quen, nhưng thoáng cái thì không thấy nữa.
Hôm sau Tăng Tuyền bị Giản Hinh chặn lại trên hành lang, người bình thường không nổi giận một khi tức giận đó là rất đáng sợ. Giản Hinh chưa nói một tiếng mà Tăng Tuyền đã vội vàng thành thật khai báo: “Không phải là tao nói cho lão Trâu, là Đại Phúc! Mày muốn tìm thì tìm hắn tính sổ.”
Hóa ra đúng là anh.
Tăng Tuyền nổi hứng tò mò, hỏi: “Thế nào, có phải lão Trâu tuyên bố chủ quyền với mày không? Có phải bọn mày đã quay lại không?”
Tất cả dự đoán của cô nàng đều không xảy ra, Giản Hinh lắc đầu: “Không.”
“Cái gì!”
Tình huống thực tế là tên Trâu Diệc Minh kia đứng ở xa nhìn cô và người khác xem mắt, sau đó quay đi. Nếu không phải do cái liếc mắt vội vàng kia thì Giản Hinh còn không biết là anh đến.
Đúng là anh không quan tâm.
Tằng Tuyền thấy sắc mặt của Giản Hinh không tốt, lo lắng hỏi: “Mày không giận bọn tao chứ!”
Giản Hinh không lên tiếng, ôm giáo trình và bài tập đi vào lớp học. Tăng Tuyền cắn một miếng bánh rán nhỏ rồi báo cáo tình huống: Thông báo, tao mới bị “người đẹp núi bang” ác độc ngược đãi, cầu ôm một cái, cầu sờ một cái.
Tiền Vũ nhanh chóng trả lời: Mày vất vả rồi tiểu Tuyền.
Lý Doanh đáp lại: Bọn mình cũng vì muốn tốt cho tiểu Hinh, sau này nó sẽ hiểu.
Tăng Tuyền nói: Lúc trước bốn cặp chúng ta tốt vậy, thế mà hôm nay chỉ còn lại một đôi, không thể lại chia tay, trong lòng chị đây thật không dễ chịu.
Tiền Vũ im lặng, Lý Doanh nói: Mày và Đại Phúc thật tốt.
Tăng Tuyền đánh rất nhiều chữ, cuối cùng lại xóa đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.