Chương trước
Chương sau

Chap 95: Đứa Con Yêu Nghiệt - Bà Cụ Non Tái Thế.
Trần Thanh đã nổi danh là yêu thương con cái rồi, nhưng không vì thế mà bỏ quên vợ mình. Chu kỳ một ngày của Trần Thanh như sau:
Sáng dậy sớm làm đồ ăn cho cả nhà.
Xong lại chở con đi học, còn Ách Hân phải đi tới công ty.
Tới trưa thì làm đồ ăn cho Ách Hân.
Cô rửa chén, làm tất tần tật công việc nhà. Canh đến chiều, kịp lúc đến trường để chở con gái đi học về.
Chờ Ách Hân về thì cả nhà sẽ cùng ra ngoài ăn.
Đến tối cho con ngủ riêng một phòng.
Trần Thanh và Ách Hân có không gian riêng, để cho có những đêm "yêu thương" nồng nhiệt.
Tất nhiên là sẽ khoá cửa phòng cẩn thận không thì con nhỏ nó bất chợt qua phòng thấy thì toi đời.
Còn những lúc ở nhà, Trần Thanh có thể đi đâu đó lòng vòng, hoặc qua nhà mẹ, qua nhà bạn bè chơi. Thế thôi. . .
'mẹ ơi... Con thấy trước cửa trường con có một cửa hàng đồ chơi, trong đó có con gấu dễ thương lắm. Mẹ mua cho con nha' Tú Anh vừa chạy xuống phòng khách vừa la lớn.
'đồ chơi cái gì? Một thùng đồ chơi trong phòng con còn chưa đủ hay sao mà đòi mua?' Trần Thanh vừa xem tivi vừa nói, bác bỏ ý định đòi hỏi của đứa nhỏ kia.
'mua cho con đi mà.. không thì con mách mẹ Hân cho coi.'
'giỏi thì mách đi nhóc. Xem ai sẽ mua cho mấy người'
'aaa. Mẹ a...' Tú Anh chạy đến ngồi vào lòng Trần Thanh nũng nịu.
'mua cho con, mua cho con...' con bé nhảy dựng lên khóc la oai oái.
'không' Trần Thanh bế Tú An qua ghế bên kia ngồi để bản thân xem TV.
'mua cho con...' Tú Anh kéo dài.
'mua làm gì?'
'mua để cho con chơi chứ làm gì.? Con gấu đó thật sự rất rất dễ thương, mua cho con đi mà'
'từ nhỏ đến giờ một mình tao chăm mày, giờ lớn rồi mà còn đài đoạ tao nữa hả nhóc.?' Trần Thanh lườm Tú Anh
'mẹ Thanh là nhất mà... Mẹ mua cho con đi'
'thế mẹ Hân là nhì à?' Ách Hân không biết về từ lúc nào, cả hai quay qua nhìn đã thấy nàng vừa cởi giày vừa nói.
'aa mẹ Hân... Mẹ Thanh không mua đồ chơi cho con kìa...' Tú Anh chạy đến ôm chân Ách Hân.
Ách Hân cười rồi nắm tay Tú Anh đến ghế ngồi.
'sao vậy mẹ Thanh... Hửm?' Ách Hân cười cười lườm Trần Thanh đang cục súc xem TV.
'lại còn mách lẻo. Không mua luôn, ple...' Trần Thanh lè lưỡi nhát ma để chọc ghẹo Tú Anh.
'lớn rồi đấy, đã có con rồi mà cứ như con nít.' Ách Hân búng nhẹ vào trán cô.
'thế à? Nè Tú Anh. Hãy kêu ta là chị nghe chưa? Không phải mẹ gì đâu nha...'
'ple, mẹ mơ đi nha...'
'Con nhỏ này... '
'thôi thôi, bớt giỡn đi, chờ mẹ đi tắm xong rồi dẫn Tú Anh đi ăn rồi mua đồ chơi luôn nha...' Ách Hân xoa đầu con gái.
'dạ.. hoang hô mẹ... Mẹ Hân là nhất  Mẹ Hân là nhất' Tú Anh nhảy cẩng lên rồi vỗ tay.
'con nhỏ này lật mặt nhanh nhỉ? Mới vừa bảo mình là nhất mà giờ nói mẹ Hân là nhất'
'ai biểu mẹ hong mua đồ chơi cho con. Con giận mẹ rồi' Tú Anh khoanh tay làm vẻ mặt giận dỗi.
'thế thì ở đó giận đi nha bé. Mẹ Thanh lên tắm cùng mẹ Hân đi. Ahaha' Nói rồi Trần Thanh bay thẳng lên phòng bỏ lại đứa con tội nghiệp kia.
'aaa, mẹ... Chơi kỳ quá nha...' Tú Anh cũng đi lên lầu theo luôn.
____
'lên đây làm gì? Ở dưới chơi với con đi' Ách Hân vừa lấy quần áo vừa nói.
'kệ nó đi, em vừa bảo nó đi thay đồ rồi.' Trần Thanh đi đến chỗ của Ách Hân.
'gì đấy?'
Trần Thanh cười rồi đi đến ôm lấy Ách Hân từ phía sau.
'để em tắm cho chị...' rồi cạ mặt vào hỗm cổ nàng.
'thôi, không cần' nhột nên Ách Hân đã đẩy mặt Trần Thanh ra.
'lâu rồi không tắm cùng đó.' Trần Thanh kéo tay Ách Hân vào nhà tắm rồi khoá cửa lại, ép Ách Hân vào tường.
'này... Bảo là tắm thôi mà.'
'thì tắm' Trần Thanh đưa tay mở nước vòi sen ra.
'để tối đi. Con đợi...'
'Một chút thôi.' Trần Thanh hôn lấy đôi môi Ách Hân để không cho nàng nói thêm gì nữa.
Ách Hân cũng đã 30 mấy rồi mà vẫn còn tươi xanh như ngày nào nha...
Phải cần chăm sóc thật kỹ lưỡng không thể bỏ bê được.
Môi hôn tay sờ soạn lung tung, cởi bỏ chiếc áo sơ mi đang dính chặt vào người Ách Hân ra cho thoải mái rồi Trần Thanh lướt xuống cổ nàng.
Không muốn để lại dấu, lỡ con bé kia nó thấy rồi nó lại thắc mắc hỏi đủ thứ thì mệt nữa, con bé đó nhìn vậy thôi, mới có 5 tuổi mà cứ như bà cụ non. Nói nhiều, nói mãi vẫn chưa hết chuyện.
'MẸ AAA. HAI NGƯỜI LÀM CÁI GÌ MÀ LÂU VẬY?' Tú Anh vào phòng hai người la hét.
Bởi giọng nói con mình nên Ách Hân đẩy Trần Thanh ra rồi nói vọng bên ngoài.
'đợi tý, mẹ sắp xong rồi. Con ra ngoài đợi mẹ đi'
'nhanh lên đó. Con không có kiên nhẫn để chờ đợi hai người đâu' con bé rốt cuộc cũng bỏ ra ngoài.
'tôi nói để tối rồi mà... Em cũng ướt luôn rồi, tắm nhanh rồi ra ngoài với nó, không thì tối nó lại xen vào giữa ngủ thì mơ đụng chạm gì nhé!' Ách Hân vừa nói vừa chỉ lên trán cô.
'em biết rồi mà...'
Ách Hân nói như vậy là sao chứ hả?
Thì là hôm đó, hai người cũng cùng nhau tắm như vậy. Cho đứa nhỏ ở ngoài chờ lâu quá nên nó GHIM hai người.
Nó đủ hiểu hai người mẹ mình ở bên trong đó làm gì mà... Và nó cũng biết mỗi tối hai người làm gì và làm những gì.
Biết vì sao không? Con bé nó nhìn trộm qua khe của chốt cửa. Tuy là Trần Thanh khoá cửa rất cẩn thận nhưng vẫn không biết còn cái chốt cửa có khe hở và nó đang hại chính mình.
Con bé nghe tiếng "ư ư" của một trong hai người, vì bản chất tò mò nên mới lén nhìn trộm thử.
Con bé cũng xịt máu mũi nhiều lần vì cảnh đó rồi nhưng mà vẫn chai mặt nhìn trộm vẫn nhìn trộm.
Vì cho nó chờ lâu quá cho nên nó đâm ra sinh hận, tối đó nó xen vào giữa hai người rồi ôm Ách Hân ngủ ngon lành, nó còn hâm doạ Trần Thanh một câu rằng:
'nếu mà mẹ muốn chỉ đêm nay không có mẹ Hân thì đừng đem con qua một bên hoặc đem con đi về phòng không thì mỗi tối con đều qua đây ngủ với hai người, con sẽ tập thức muộn vì hai người đấy. Con biết mỗi tối hai người lắm gì mà' nó bỏ lại cho Trần Thanh một nụ cười nhếch mép rồi quay sang ôm lấy Ách Hân.
'trời trời, nó phải con tôi không vậy trời. Mình nuôi nó cực khổ vậy mà nó theo phe mẹ Hân nó kìaa'
'mẹ bớt ồn để cho con ngủ nga...'
'mày ngủ đi cái đứa con yêu nghiệt.'
'ngực mẹ Hân vừa to vừa mềm vừa ấm như vậy bảo sao ai đó không mê cho được' Tú Anh tranh thủ trêu chọc mẹ mình. Làm cô tức điên lên.
Ách Hân nảy giờ nhịn cười với hai mẹ con này, nhịn không được nên đã cười lớn.
'hồi nhỏ mày ngấu nghiến không thèm nhả ra luôn đấy con, làm mẹ của mày xót đến mức nào có biết không hả?'
'ai biểu mẹ không tham gia cùng con luôn đi'
'trời. Thôi mày ngủ giùm tao cái, mẹ lạy mày'
'Hai mẹ con thôi đi. Ngủ nhanh đi, không thì tôi qua phòng khác ngủ bây giờ'
'còn định ngủ mà mẹ Thanh cứ làm ồn sao con ngủ được đây.' Tú Anh lại mách lẻo bán đứng ai kia.
'ôi trời...' Trần Thanh ôm đầu xoay lưng lại, không thèm đếm xỉa tới hai người đó nữa.
________
Minh Minh và Tú Anh mấy bạn thích đứa nào...?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.