Chap 37: Sự Thật Gì Đây...?
Quán bar? Mấy tên này bị điên hay sao mà lựa vào những chỗ đó vậy trời! Mình mà rủ Ách Hân theo thì chị ấy chắc chắn sẽ không đi rồi, chị ấy không đi thì mình đi chi? còn nếu như không đến lại mang tiếng, nếu đến rồi cũng bị chuốc say, lỡ đâu làm gì bậy bạ thì... Âyz... Sao mà khó xử thế này...
Đang giúp Ách Hân làm việc mà tự dưng ngừng lại, còn vò đầu bức tóc, nàng thấy lạ nên quay sang chóng cằm nhìn cô.
'bị gì thế tên ngốc?'
'hơ... Không gì.' Trần Thanh tắt điện thoại, vì trong đó là tin nhắn của Hoàng Khoa đã gửi địa chỉ cho cô.
'gì thế?' Ách Hân lấy điện thoại của cô rồi tự mở mật khẩu, rất dễ dàng vì đó là ngày sinh của chính mình.
'gì á? Em muốn đi Bar sao?'
'thì... Cả lớp rủ nhau đi, suy nghĩ mãi mà không biết có nên đi hay không.'
'đi thôi, dù gì cũng sắp xa nhau rồi!' Ách Hân trả lại điện thoại cho cô rồi dọn dẹp những thứ trên bàn mình.
Trần Thanh há hốc mồm kinh ngạc 'không phải chị rất ghét mấy chỗ đó sao?'
'ai nói tôi ghét. chẳng qua là không thích những tên đàn ông đó thôi! Tôi cũng hay đến lắm!'
'Một mình?'
'cũng không hẳn.'
________
Vừa bước vào trong, đầu óc như quay cuồng, mùi khói thuốc, mùi bia rượu hoà vào nhau rất chi là khó chịu và sặc sụa.
'em không quen à?' Ách Hân nói vào tai Trần Thanh
'chỉ là cái mùi...' Trần Thanh bịt mũi lại
'Không sao. Vào thôi!'
May mà chúng nó có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-bat-nguon-tu-quan-he-co-tro/1106421/chuong-37.html