Nghe những lời nói đó, nụ cười trên môi của Lê Vị bỗng dưng dừng lại, ngón tay đánh đánh vào ly trà, lẩm bẩm nói: "Anh nuôi em à."
"Ừm." Liêu Đình Ngạn cúi đầu, tiếp tục gắp thêm thức ăn, một lúc lâu không thấy cô nói tiếp nên mới hướng mắt lên, cô đang ngây ra, không tự chủ được cười rồi: "Sao vậy? Vui quá nên ngốc rồi à?"
Lê Vị lập tức lấy lại tinh thần, không vừa vặn lấy chân đá anh, rồi liếc anh một cái.
Ánh mắt như có ý trách cứ, nhưng lại mang đầy sự vui mừng, giống như mùi hưởng trong gió vậy, nhẹ nhàng đi qua lòng anh.
"Đã nuôi nhiều năm như vậy rồi, Nuôi thêm mười mấy năm nữa cũng không sao." Liêu Đình Ngạn cúi đầu, làm vẻ rất chăm chú gắp thức ăn, tốc độ của bàn tay lại nhanh hơn vài phần, anh nói: "Anh sẽ không để em bị đói đâu. Em cứ yên tâm đi."
Lê Vị tức giận đưa mắt trừng anh.
Con người này.
Không biết lựa lời mà nói gì cả.
Nghiêm túc nói với cô những câu thế, khó đến vậy sao?!
Cố điều, nhìn thấy anh có lòng thành như vậy, cô cũng gắng gượng ăn vài miếng.
Lê Vị chọn một số món, ăn thêm rất nhiều.
Ăn nhiều sẽ rất đầy bụng.
Sau khi về khách sạn, Lê Vị kéo Liêu Đình Ngạn đến sau vườn của khách sạn để tản bộ.
Nơi này rất yên tĩnh, cũng bởi vì là mùa đông, rất lạnh lẽo, không có ai qua lại. Chỉ có hai người mà thôi.
Trong đêm tối,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-bat-dong/3334952/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.