Bây giờ Lạc Thanh Ninh không biết nên dùng biểu cảm như thế nào mới phù hợp.
Trợ lý của anh im lặng cúi mặt xuống.
Một lát sau, Lạc Thanh Ninh nhìn trợ lý đứng bên cạnh.
Trợ lý không còn cách nào khác, chỉ có thể cười bước lên trước, "Bà Doãn, thật ra Lạc Thanh Ninh anh ấy --"
"Con gái ngoan, để mẹ xem xem, có dẫm phải thứ gì bẩn thỉu không?" Doãn Thục Lan thân thiết cầm tay Lê Vị, nhìn từ trên xuống dưới, luôn tự cho mình là đúng. Luôn cảm thấy trái đất này chạy quanh anh ta, thế nên làm việc không cần dùng đầu. Có điều, điều này cũng không thể trách anh ta. Cuối cùng là quan hệ và kiến thức quá nông cạn."
Những lời nói này, mặc dù là nói với Lê Vị, nhưng từng chữ đều là đang nói đến Lạc Thanh Ninh. Không hề dùng một chữ thô tục nào, Lạc Thanh Ninh muốn nổi nóng cũng không thể.
Hơn nữa, hắn cũng không dám nổi nóng với bà Doãn.
Lạc Thanh Ninh cố nén cơn giận vào lòng.
Người quản lý của anh cảm thấy tình hình không được tốt, tươi cười nhìn Doãn Thục Lan rồi nói: Bà Doãn. Không nhận ra con gái bà là lỗi của tôi. Là tôi có mắt mà không thấy thái sơn."
Quản lý ở trước mặt mọi người, cầm lấy cái card trước đó quản lý khách sạn đưa, "Cái này tôi nhận rồi. Tôi đảm bảo, nếu sau này Lạc Thanh Ninh đến thành phố K, nhất định sẽ ở khách sạn của Doãn thị. Chuyện hôm nay là do tôi không đúng."
Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-bat-dong/3334949/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.