Trong phòng, Lê Vị đang ngồi đẩy đưa ly trà.
Ly nước trà cũng gợn sóng, ở trên mặt nước gợn từng đợt sóng nhỏ.
Lâu lắm rồi. Hai người đó rời khỏi phòng cũng lâu lắm rồi.
Lê Vị có chút lo lắng, ngừng ngừng nhìn ra cửa.
Cô không lo lắng cho bố Dược cho lắm.
Không có phong ba bão táp gì mà bố chưa trải qua? chuyện đó còn cần cô đến lo sao?
Cô muốn tìm người còn lại.
Cũng không biết người ta có đi nhầm đường hay không, cô luôn cảm thấy bố mình không thích anh. Trước đó lúc ăn cơm, cảm giác đó càng mạnh mẽ.
Hơn ba mươi lần cô nhìn ra ngoài của, cuối cùng, cánh cửa cũng được mở ra.
Lê Chính Dược bước vào trong phòng.
Bốn mắt nhìn nhau đối diện với nụ cười của Lê Vị, ông không cũng nở nụ cười, "Sao vậy? Đợi ta sao?"
Lê Vị hướng mắt về nhìn phía sau vài lần, đúng là phía sau không có người, trong lòng có chút lo lắng, trong giọng nói cũng không giấu được sự lo lắng, nhẹ nhàng nói: "Khát chưa ạ? Con rót cho người ly nước."
Lại một ly nước, uống được một nửa, Liêu Đình Ngạn mới bước vào phòng.
Lê Vị lo lắng thỉnh thoảng nhìn về phía anh.
Mặt Liêu Đình Ngạn không có gì thay đổi, thản chân như vại đang thưởng thức trà một chút thay đổi cũng không nhìn ra.
Lê Chính Dược nhìn thấy cô như vậy, kéo cô lại gần ghế trống bên cạnh nói: "Tiểu Vi, đến đây, đến ngồi bên cạnh bố."
Bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-bat-dong/3334940/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.