Lê Vị đóng cửa dựa vào tường, ôm cánh tay dựa vào tường, anh mặt nhàn nhạt nhìn mèo với người đang truy đuổi nhau.
Liêu Đình Ngạn rất cao. Cầm lấy những con thỏ đó, cho dù Tuyết Nhi có chảy đến gãy cả chân, cũng không tài nào với tới.
Nhưng Tuyết Nhi lại rất cố chấp, chạy vay quanh trên ghế xô-pha, sau người đàn ông cao lớn chạy mãi không thôi.
Lê Vị không muốn để ý đến bọn họ, một mình uống nước, xem tivi, đổi kênh này sang kênh khác.
Nhìn thấy cô bước qua, Liêu Đình Ngạn rút từ mười mấy con thỏ nhưng chỉ rút ra một con, nhìn Tuyết Nhi quơ quơ, "Một lần chỉ cho chơi một cái."
Tuyết Nhi ngoan ngoan kêu "meo meo".
Liêu Đình Ngạn đưa cho nó một cái màu đỏ.
Tuyết Nhi vui mừng đá con thỏ ra xa.
Đợi nó đi xa, Liêu Đình Ngạn cũng lấy ra một con thỏ màu sám, để vào lòng của Lê Vị: "Cho em một con. Có thể móc ở túi."
Anh cũng lấy một con màu hồng phấn, nhẹ nhàng để trong lòng, đang nghĩ xem để ở đâu thì tốt.
Lê Vị đưa con thỏ nhỏ về tay anh, "Em không cần."
"Vì sao chứ?"
"Không cần đến. Hơn nữa, em không thích trên túi móc một con thỏ màu xám."
Liêu Đình Ngạn có chút không vui.
Anh còn không chê màu hồng phấn của cô, cô lại dám chê màu xám của anh?
Như thế có có lý không chứ.
Sáng sớm hôm sau Lê Vị vừa mới đến trong đài, liền bị Trợ lý Mao kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-bat-dong/3334915/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.