Mặc dù khiến cô hoảng sợ một chút, nhưng Lê Vị vẫn cảm thấy mình có lỗi.
Là cô tự mình đứng trên ghế không vẫn, không nhìn thấy đồ cũng là cô.
Cho dù là cô bị ngã, cũng là lỗi của cô, không phải trách nhiệm của Liêu Đình Ngạn.
Vì vậy, khi Liêu Đình Ngạn chuẩn bị đi xử lý cá, cô cũng ngoan ngoãn đi rửa tay, đi vào nhà bếp.
Lê Vị không cần phải làm gì nhiều, chỉ cần đứng bên anh, anh cần thứ gì thì cô đưa cho anh là được.
Đã nói là lúc người đàn ông chăm chú làm việc là thời gian đẹp nhất.
Lê Vị cũng cảm thấy như vậy.
Cô rất thích bóng dáng chăm chỉ làm việc của Liêu Đình Ngạn.
Anh của lúc này, mọi nhuệ khí và sự sắc sảo của anh biến mất, yên lặng không hề có sự công kích, khiến cô có thể phóng túng chính mình.
Lê Vị nhìn anh rất thỏa mái, nhưng anh thì không như vậy.
Bị cô nhìn lâu như vậy, anh có chút không tự nhiên, tay cầm dao có chút không vững.
Anh nghiêng người nhìn cô.
Không ngờ phản ứng của cô lại nhanh như vậy.
Ánh mắt của hai người vẫn chưa chạm vào nhau, thì cô đã nhanh chóng phát hiện ra, bỗng nhiên chuyển hướng nhìn sang hướng khác.
Nhìn thấy ánh mắt của cô chuyển hướng sang nơi khác, trong lòng anh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Anh tiếp tục làm cá, cúi đầu cười thầm nói: "Em chột dạ sao."
"Chột dạ."
Trong lòng Lê Vị nghĩ, như thế mà kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-bat-dong/3334906/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.