Lần đầu tiên Lê Vị đến Đại Viện là lúc cô năm tuổi.
Lúc đó cuộc sống của cô xảy ra biến cố long trời lở đất. Mẹ cô để cô ở lại nhà mẹ đẻ, sau đó một mình trở lại thành phố khác.
Bởi vì khoảng cách xa, từ lúc năm tuổi, đã hai năm cô không đến Hằng Thành rồi. Ký ức khi còn bé của cô rất nhạt nhòa, cho nên ấn tượng về nhà ngoại hầu như không có.
Nhìn thấy những gương mặt thân thiết và hòa nhã, cô đều mỉm cười lễ phép trả lời họ, cho dù trong lòng luôn bất an, luôn nghi ngờ đề phòng..
Nhà ông ngoại có một người anh họ ngang tuổi cô.
"Thiên Dã." Mợ cô vẫy tay với thiếu niên có khuôn mặt đẹp đẽ đằng kia," Đến đây cùng chơi với Tiểu Vị."
Doãn Thiên Dã bỏ hai tay vào túi quần, khoé miệng nhếch lên, lầm bầm: "Đây là em họ à? Sao nhìn có vẻ yếu đuối vậy."
Khuôn mặt đầy vẻ chê bai.
Đột nhiên Doãn Thiên Dã bị cốc đầu một cái, cậu đau quá kêu lên một tiếng, ôm đầu ngẩng mặt lên nhìn, mẹ cậu nói lớn: "Ông Doãn, dạy con không nên tàn nhẫn như vậy!"
Doãn Thâm cười lạnh nhìn cậu.
Cậu vừa càu nhàu vừa đi đến trước mặt Lê Vị, ánh mắt hờn dỗi nhìn người đứng cạnh, “Đây là em họ phải không, chúng ta coi như quen biết rồi nhé."
Lê Vị đứng thẳng dậy, nhìn cậu mỉm cười rồi nói, "Ừ, biết rồi. "
Giọng nói của cô rất hay, tinh tế mà mềm mại.
Doãn Thiên Dã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-bat-dong/3334900/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.