*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Việc thừa nhận rằng đang yêu một người đối với Lương Huân Thần mà nói cũng không có gì to tát. Có lẽ hắn còn có thể ‘miệng một đằng lòng một nẻo’ kháng cự lại điểm yếu này một thời gian, rồi tiếp tục tìm mọi cách chống chế, im lặng không đề cập tới vấn đề đang bận lòng. Vậy thì có ý nghĩa gì? Ngoại trừ việc quan hệ giữa hắn và Uông Mộc Nhan có thêm chút trắc trở, khiến hắn lo được lo mất đóa dành dành này sẽ lại rơi lệ thì hắn còn được lợi lộc gì đâu. Suy cho cùng, Lương Huân Thần quả thực không muốn thấy tên nói dối nhỏ khóc nữa, vì tim hắn cũng rất đau xót. Lương Huân Thần thở dài, tiếp tục nêm nếm món sườn xào chua ngọt [1], thật ra thì khi hắn lần đầu tiên tỉnh lại thấy Uông Mộc Nhan đứng bên cạnh giường mình tủi thân khóc đã cảm thấy nước mắt kia gai mắt rồi, rất muốn đối phương lau sạch sẽ, chẳng qua khi đó hắn hoàn toàn không cảm giác được mùi vị đau lòng này, còn khăng khăng bài xích gia đình này. Lương Huân Thần không ngừng lắc đầu, hắn tỉnh ngộ hơi trễ rồi. Dù sao Uông tiên sinh nhà hắn khi nghe được hắn nói hai chữ ‘xứng đáng’ liền vừa khóc vừa cười rồi hôn hắn một cái chụt, tiếp đó ngày hôm sau vẫn tiếp tục tình trạng như cũ, hung hăng muốn chiến tranh lạnh với hắn. Không phải trước kia Omega — không tốt — tiên sinh này đã bảo thấy mình biểu hiện chưa tốt, săn sóc hắn chưa đủ nên muốn sửa sai à? Đều là gạt người! Tên nói dối này đúng là bản tính khó đổi, cứ thích cậy mạnh như vậy. Alpha Lương ở nhà chẳng có địa vị gì, chỉ đành thêm nửa muỗng đường vào nước dùng. Đành vậy thôi, ai bảo bé cưng nhỏ và bé cưng lớn nhà hắn cũng thích ăn ngọt. ————- “Huân Thần…” Uông Mộc Nhan mặc đồ ngủ nửa mê nửa tỉnh ra khỏi phòng ngủ. Hôm qua, cậu ngủ không tốt lắm, nên sáng nay ôm giường thật lâu. Cũng may mấy ngày này cũng thảnh thơi, gần đây công việc ở phòng tranh không nhiều nên cũng không cần ngày nào cũng dậy sớm đi làm. Cậu men theo mùi hương tìm tới nhà bếp, lúc nấu ăn Lương tiên sinh cũng rất quyến rũ, giờ đây cậu được người yêu đáp lại rồi nên rất là đắc ý, hoàn toàn không như trước cứ nơm nớp lo sợ. Cậu đưa tay ôm lấy bộ đồ thể thao mềm mại của đối phương, dựa vào sau lưng Alpha mình. “Dậy rồi?” Lương Huân Thần đang bỏ sườn đã chiên vàng vào nước dùng chua ngọt trong nồi, tay hắn hiện không rảnh, đành nói, “Ngủ ngon quá ha.” “Ngày hôm qua lúc anh giày vò em có quan tâm em ngủ ngon hay không đâu.” Tên nói dối nhỏ khịt mũi, chọt chọt vào eo Lương tiên sinh, rất muốn nhìn đối phương run lên mới vừa lòng, trề môi nũng nịu nói, “Anh nhìn đi, tại anh làm em mà em không đi nổi nè.” “Ai nói đi không nổi?” Lương Huân Thần gắp thức ăn ra đĩa, tắt bếp, cuối cùng cũng rảnh tay, xoay người lại, Omega đang ôm eo hắn mềm oặt nhào vào lòng hắn, giống như là con nhím không còn gai nhọn, chỉ còn cái bụng trắng trẻo mặc người khác xoa nắn. Lương Huân Thần hôn cái chụt vào gò mà con nhím nhỏ vừa mới tắm ra nên da dẻ lạnh như băng, thoải mái khiến hắn không muốn thả ra. “Im miệng coi!” Uông Mộc Nhan hầm hừ đẩy người ra, chỉ vào cổ áo đang cài kín mít, “Những chỗ khác thì được, nhưng mặt em còn phải đi gặp người khác đó.” “Nhưng cằm tôi cũng bị xước rồi này, tôi cũng có để ý đâu.” Lương Huân Thần ôm cành hoa dành dành, cười tủm tỉm, “Xem ra còn phải dạy bảo hoa dành dành nhà ta một chút rồi.” “Không biết xấu hổ!” Tên nói dối nhỏ đanh đá cho tên Alpha mặt dày đêm qua một cái tát, nhưng lại không đau không ngứa, còn bị người ta ‘mổ’ vào lòng bàn tay một phát. “Nhan Nhan…” Lương Huân Thần bắt đầu cảm thấy gọi như vậy rất hợp ý hắn, hắn gọi cả đêm cũng không hề đủ, còn định tiếp tục gọi hoa dành dành tiên sinh như vậy. “Ừm?” Uông Mộc Nhan nhìn hắn, trong mắt đều là hắn, cũng chỉ có hắn. Lương Huân Thần cúi đầu hôn vào khóe mắt cục cưng Nhan Nhan cái chụt. “Chúng ta sau này…” “Chờ một chút!” Uông Mộc Nhan bỗng nghe thấy gì chợt đẩy tay hắn ta, “Em đi nhận điện thoại đã.” Hoa dành dành đi nghe điện thoại một đi không trở lại, Lương Huân Thần buồn bực nghẹn trong lòng, tất cả món ăn đã bưng lên bàn cũng không thể đổ đi. Hắn chỉ đành tự mình đi tìm ‘ông lớn’ vào ăn cơm. Nhưng Uông Mộc Nhan lại cầm điện thoại ngơ ngác, ngẩn người ngồi trên ghế sô-pha thất thần. Trong lòng, sự lo lắng của Lương Huân Thần sôi trào, bực bội khi nãy cũng biến mất, hắn ngồi lên thành ghế, vỗ một cái vào lưng Uông Mộc Nhan. “Sao vậy?” Omega của hắn tựa như bị dọa sợ hay là nhớ tới chuyện gì đáng sợ, thậm chí sợ hãi ôm cổ hắn rồi vùi vào ngực hắn. “Ai gọi mà sợ như vậy?” “Thật ra cũng không có gì…” Uông Mộc Nhan hít thở sâu mấy lần, cố gắng để lý trí kiểm soát được ngôn từ của mình, “Chỉ là công ty hôn lễ… thì là em và anh lúc trước đã hẹn giờ công ty ấy liên lạc để bàn bạc.” Lần trước đi bàn bạc chính là lúc trên đường đi xảy ra tai nạn xe, Uông Mộc Nhan tự nhủ mọi chuyện đều là ngoài ý muốn nhưng cậu vẫn rất sợ. Tuy sợ vô lý nhưng vẫn cực kỳ hoang mang. Cậu không nói gì thêm, chỉ là tặng Lương tiên sinh một nụ hôn gượng gạo. Lương tiên sinh dịu dàng tiếp nhận cơn lo lắng của cậu, vỗ nhẹ vào sống lưng đang run rẩy của cậu. “Đừng sợ, anh không sao.” Thật tốt vì được yêu em. ——— [1] Nguyên văn “糖醋小排”: Sườn xào chua ngọt. Món này chắc ai cũng biết, nhưng thôi thả nhẹ cái ảnh. Ảnh minh họa và cách làm món này.
Edit lúc nửa đêm, thấy cái ảnh bảo không đói là xạo ke~ —–///—–
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]