Buổi chiều hôm đó, Tĩnh Hương nhận được cuộc điện thoại sau đó cũng rời đi. Một lúc sau thì Mạnh Dật Nhiên và Châu Thâm cũng tới.
“Này Hạo Hiên tôi nghĩ cậu nên làm cái lễ giải hạn, chứ tôi thấy cậu cứ gặp chuyện xui xẻo suốt.” Mạnh Dật Nhiên nhỏ giọng nói.
“Dật Nhiên tôi đã bảo bao nhiêu lần là đừng xem mấy cái bói toán hay chiêm tinh gì đó nữa.”
“Đừng coi thường nha, có thờ có thiêng đó.”
“Cô nghĩ Hạo Hiên sẽ tin mấy cái đó à.”
“Thôi được rồi mà.” Hạo Hiên khẽ thở dài.
“Hạo Hiên, cậu cũng đừng buồn quá, bà nội sẽ sớm tỉnh lại thôi.”
Hạo Hiên cảm nhận được sự di chuyển trong lòng bàn tay. Bà nội mơ màng mở mắt. Khung cảnh xung quanh cũng rõ dần.
“Bà nội tỉnh rồi.”
Hạo Hiên bật dậy khỏi ghế, nắm lấy tay bà, giọng nói có chút run run.
“Để tôi đi gọi bác sĩ.”
Mạnh Dật Nhiên chạy nhanh ra khỏi phòng bệnh đi tìm bác sĩ đến.
15 phút trôi qua, sau khi bác sĩ làm các thủ tục kiểm tra liền ra khỏi phòng bệnh.
“Bác sĩ tình hình sức khỏe bà tôi thế nào.”
“Hiện tại thì tình trạng bệnh nhân đã tốt hơn, sau vài ngày nữa nếu không có vấn đề gì thì có thể xuất viện. Nhưng vẫn phải thường xuyên tái khám.”
Hạo Hiên như trút bỏ được tảng đá treo lơ lửng trong lòng, vội cúi đầu cảm ơn bác sĩ.
“Cảm ơn các bác sĩ và y tá rất nhiều.”
“Không có gì đây là nghĩa vụ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-bat-dau-tai-diem-ket-thuc/3547695/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.