Hạo Hiên về nhà liền thấy Lâm Bác Văn đang ngồi ở bàn, khuôn mặt vô cùng lo lắng. Vừa thấy Hạo Hiên Lâm Bác Văn liền vui mừng. Như hiểu được Lâm Bác Văn định nói gì đó, Hạo Hiên liền dơ mấy túi đồ lên ra hiệu rằng cậu vừa đi chợ về.
Về gần đến cửa, Hạo Hiên ra hiệu cho Vương Bảo Dĩnh đừng nói chuyện lúc nãy cậu bị đám lưu manh chặn đường cho bà biết. Vương Bảo Dĩnh phải một lúc mới hiểu liền gật đầu lia lịa.
Lâm Bác Văn liền chú ý đến người theo sau Hạo Hiên. Vương Bảo Dĩnh vừa vào liền nói to
“Cháu chào bà nội.”
Bà nội vẻ mặt nghi hoặc nhìn Vương Bảo Dĩnh
“Xin chào cậu là…”
“Cháu là Vương Bảo Dĩnh con trai dì Vương đậu hũ.” Vương đậu hũ là cái tên mọi người hay gọi mẹ Vương Bảo Dĩnh, vì mẹ cậu ta bán đậu hũ.
“À bà nhớ rồi. Trời ơi thằng bé này lớn nhanh thật đó, ngày xưa lúc còn ở đây nhỏ xíu à.”
“Lâu rồi chưa được ăn mì của bà nội.Về đến gần đây vừa ngửi mùi mà cháu đã không chịu nổi rồi.”
“Cái thằng này vẫn mau mồm mau miệng như ngày trước. Nhớ ngày xưa Hạo Hiên và cháu suốt ngày tíu tít bên nhau. Lần này về hẳn hả?”
“Vâng cháu về hẳn, làm việc gần gia đình cho tiện ạ.”
“Ừ đúng rồi đấy, thi thoảng qua chơi với Hạo Hiên nhé.”
“Vâng cháu biết rồi.”
“Được rồi ngồi đi, rất nhanh sẽ có mì.”
“Cháu cảm ơn bà ạ.”
Mọi người đều vui vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-bat-dau-tai-diem-ket-thuc/3547687/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.