Chương trước
Chương sau
Trên con đường cao tốc, hai chiếc xe điên cuồng chạy theo một chiếc xe.

Mộ Dung Kiệt đạp chân ga vọt tới mức cao nhất, chạy một đường thẳng, hai chiếc xe đằng sau đuổi theo, Tử Mặc nắm tay lái chạy thật vững, sợ đại ca xảy ra chuyện, Trương Thiên nện một quyền vào ghế xe.

"Hay ho lắm sao, tôi rất muốn bắn một phát cho người phụ nữ không tim đó chết quách đi!”

"Anh chán sống hả, có gan làm thử xem, đến lúc đó đại ca cũng tìm đến người yêu của anh làm như vậy, đừng trách anh em như tôi đây không nhắc nhở trước!” Tử Mặc nhìn mọi việc còn rõ ràng hơn Trương Thiên, đại ca không thể mất đi người phụ nữ đó, coi như hiện tại có hiểu lầm nhỏ đi cũng không tới lượt bọn anh đi xử lí cô ta.

Trương Thiên nhăn nhó khó chịu, trong lòng anh, đại ca là tất cả là trên hết, ai cũng đừng mơ tưởng tổn thương đại ca của anh.

Đôi mắt Mộ Dung Kiệt đỏ ngầu khát máu, trong đầu đều là lời nói vô tình của Ngải Tuyết.

Cô thật sự rất hận anh? Anh chết đi mới nhận được sự tha thứ của cô, ha ha, tha thứ của cô chính là không nghênh đón anh, đuổi anh như đuổi tà vậy sao???

Sống hơn hai mươi năm anh chưa bao giờ cảm thấy thất bại thảm hại như lúc này, người phụ nữ luôn ở bên cạnh mình chỉ vì một lòng cảm kích biết ơn, nay hóa thành một lòng thù hận.

Trời rất biết trêu người. Anh sống tiếp làm gì?

Chết, chết mới có thể lấy được sự tha thứ của cô, đúng, phải chết!

Thình lình anh đánh tay lái, xe ở tốc độ cao đâm vào hàng rào bảo vệ bên vệ đường, lăn xuống sườn núi.

"Đại ca! ! ! Không…...” Khoảnh khắc đó Trương Thiên đập mạnh vào Tử Mặc"Mau, lái mau lên!”

Trương Thiên và Tử Mặc nhìn xe lật dưới mặt đường, rồi lăn một vòng xuống núi.

Hai người dùng sức như chín trâu hai hổ mới kéo Mộ Dung Kiệt ra khỏi xe trong tình trạng hôn mê, máu tươi từ trán anh chảy dài, thời điểm giữa ranh giới cái sống và cái chết Mộ Dung Kiệt cảm thấy, toàn bộ thế giới đều rất yên lặng.

Hai người nhấc anh lên xe, chạy nhanh tới bệnh viện, để lại hiện trường chiếc xe móp méo cùng bao ngón tay chỉ trõ bàn tán.

Bên trong phòng cấp cứu, hàng loạt bác sĩ có kinh nghiệm đều nơm nớp lo sợ. Trương Thiên và Tử Mặc canh giữ ở ngoài phòng cấp cứu. Trương Thiên giương súng lên trên bắn hai phát vang dội muốn xé toát cả bầu trời.

Anh thề, nếu như đại ca chết đi, Trương Thiên anh nhất định chôn người phụ nữ tên Ngải Tuyết kia theo với đại ca.

Khi biết được tin, tất cả lực lượng nồng cốt của Long Hổ bang lần lượt chạy tới bệnh viện, ánh mắt mọi người bao trùm sự lo lắng, hoảng sợ.

"Đã xảy ra chuyện gì?”

"Đại ca đã xảy ra chuyện gì?”

"Có phải bị bang phái khác trả thù?”

"Không có gì nghiêm trọng, để tôi yên tĩnh một lát!"Tâm tình của Trương Thiên phiền não không thôi, đặc biệt lắm sao mà còn kêu kể lại, hiện tại cứ nhớ lại cảnh đó anh liền lạnh người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.