Mộ Dung Kiệt làm mặt lạnh, đôi môi bạc lạnh lùng nói"Cháu dẫn cô ấy trở về, ông không ý kiến chứ?”
Thật ra thì, căn bản anh không cần hỏi qua hỏi ý kiến ông, từ lúc nhìn ôngcăng thẳng ở bậc thang anh đã có câu trả lời rồi, chẳng qua là anh vẫnmuốn tôn trọng ông cụ!
Ông cụ nghe anh hỏi tới, đôi mắt trở nênsáng bừng, không chút do dự thốt lên"Không, không thành vấn đề, đươngnhiên là không có vấn đề!”
Mộ Dung Kiệt hài lòng gật đầu, giươngmắt lên nhìn bầu trời đầy sao ở ngoài cửa sổ, nhất thời cảm thấy bứcrức, đứng dậy, đỡ ông cụ dậy.
"Đi ngủ đi, nên làm gì chắc ôngcũng biết! Sau này đối xử tốt với cô ấy, mỗi ngày cháu đều thành kínhbiết ơn ông! Đây là thẻ ông đưa cho Ngải Tuyết, tiền bên trong cô ấychưa dùng qua!"
Mộ Dung Kiệt vừa nói vừa cười nhạt, sắc mặt ông cụ nhất thời xấu hổ, trước việc làm của mình.
Có chút hối hận! Gật đầu một cái, đi về phòng của mình! Ai, chuyện tìnhcủa bọn trẻ thời nay, lão giã như ông không thể quản nữa rồi!
Sáng sớm, Ngải Tuyết mở con mắt mông lung nhìn trên tường, vội vàng chạy đến nhà vệ sinh, bịch một tiếng, đụng phải bức tường!
"Trời ơi!”
Mộ Dung Kiệt mới vừa chợp mắt nay bị tiếng la đó đánh thức, vừa đúng nhìn thấy cô ngã ngồi trên đất. Thật đáng thương!!!
Nhanh mang dép rời giường, đỡ cô dậy"Không có gì chứ, sao ngồi trên đất!" Gạt tay che trán của cô xuống"Bị gì vậy? Để anh xem cho!"
"Thiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-ba-dao-trien-mien-voi-de-nhat-phu-nhan/3215120/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.