Chương trước
Chương sau
Cô, cô mới vừa gọi mình cái gì?

Xông tới nắm chặt bả vai của cô, vui mừng không thôi "Bảo bối, em vừa kêu anh bằng cái gì? Kêu một lẫn nữa được không?" .

Ngải Tuyết mím môi không nói, trong lòng vui sướng nhưng cố ý quay đầu không nhìn anh!

Mộ Dung Kiệt nóng nảy, nắm bả vai Ngải Tuyết khẽ lay "Kêu lần nữa đi một tiếng thôi cũng được!"

Ngải Tuyết nhíu mày "Trừ phi, anh tha cho bọn họ, em liền gọi!"

Mộ Dung Kiệt híp nửa mắt lại tỏ vẻ nghi ngờ nhìn Ngải Tuyết!

"Có thật không, anh thả bọn họ đi, sau này em đều gọi anh là ông xã?" Nếu như là vậy, tại sao lại không chứ?

Ngải Tuyết dùng sức gật đầu, "Được, chỉ cần anh chịu thả, em lập tức gọi!"

Mộ Dung Kiệt không nói hai lời, trực tiếp gọi cho Tử Mặc "Thả bọn họ!" Giọng điệu không giống nói giỡn chút nào.

Tử Mặc đang chuẩn bị hành động, đột nhiên phải ra lệnh cho đám thủ hạ dừng tay lại!

Nghi ngờ, chẳng lẽ Ngải Tuyết thuyết phục được đại ca rồi sao?

Nhất định là vậy, trừ cô ra còn người nào có bản lãnh đó? Hôm nào có cơ hội nhất định phải thỉnh giáo mới được!

"Là thiếu phu nhân của chúng tôi mấy người thoát khỏi án tử hình này nên nhớ mỗi ngày hãy khẩn cầu cho thiếu phu nhân!" Tử Mặc nhướng mày, nhàn nhạt nói!

"Bảo bối, gọi cho anh nghe!" Mộ Dung Kiệt có vẻ rất sốt ruột, không có kiên nhẫn chờ đợi.

Ngải Tuyết mắc cỡ mặt ửng hồng lên, chậm chạp nói "Ừ, cái nào. . . . . ." .

Đáng chết, mới vừa rồi gọi sao lưu loát thế. Bây giớ một chữ cũng nói không xong!

Thần sắc Mộ Dung Kiệt bắt đầu nóng nảy"Gọi nhanh! Anh muốn nghe! Nhanh lên!".

Nha đầu này, thật muốn anh gấp gáp đến chết mà!

Ngải Tuyết gãi tóc có chút rối bời, làm sao bây giờ, thật sự nói không được nữa!

"Cái đó, Kiệt, có thể để khi khác được không, cho em nợ nha?" Ngải Tuyết lúng túng quay đầu, lưỡi cứ như bị cắn mất nói hai chữ đó thật khó khăn với cô a!

Đôi mắt Mộ Dung Kiệt trở nên lạnh lẽo, cằm điện thoại gọi ra ngoài!

Ngải Tuyết vội vàng ngăn anh lại, "Em nói, em nói được chưa!"

Mộ Dung Kiệt bĩu môi một cái, đôi mắt lóe lên nụ cười bé nhỏ, nha đầu ngốc, anh không tin không trị được cô?

Quay đầu lại, nở nụ cười mê người nhìn cô, trong nháy mắt liền muốn đem cô lên giường giày vò đến thất điên bát đảo (*)!

(*)thất điên bát đảo: Thất: Bảy, thứ bảy. Điên: nghiêng ngã. Bát: tám. Đảo: lộn ngược. Điên đảo hay Đảo điên là lộn lên nhào xuống.

Thất điên bát đảo là bảy tám lần đảo điên, ý nói: nhiều lần đổi thay tan nát.

"Bảo bối, không gọi phải không?" Mộ Dung Kiệt thật không còn cách nào, vì muốn cô kêu một tiếng ‘ông xã’, nên anh phải dùng đến cách bức cung thế này!

Ngải Tuyết vừa nhắm mắt, cắn răng nói "Ông . . . . . Ông. . . . . . Ông xã!" .

Rốt cuộc, Mộ Dung Kiệt hài lòng nâng khóe môi lên, tâm tình thật tốt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.