Ngải Tuyết mới vừa bước tới cửa nhà Mộ Dung, liền bị hai tên cao lớn chặn lại.
"Ngải tiểu thư, đại ca đã dặn, cô không thể đi ra ngoài, chỉ có thể ở nhà!"
Ngải Tuyết cắn răng nghiến lợi, ở trong lòng hận muốn chặt Mộ Dung Kiệt ra từng khúc, nhưng cô vẫn không từ bỏ.
Cao ngạo chợt nhíu mày, "Tôi chỉ đi dạo chơi, chẳng lẽ ngay cả tự do của tôi cũng đến lượt các người quản sao?"
"Thật xin lỗi, Ngải tiểu thư, đây là ý của đại ca, chúng tôi chỉ là tuân theo mệnh lệnh mà làm!" Mặc dù thái độ rất cung kính, lời nói cứng rắn, vẻ mặt không chút thay đổi.
Ngải Tuyết nghe những lời này càng làm cơn tức giận trong lòng vùn vụt nổi lên, liều mạng muốn xông ra ngoài.
"Nếu hôm nay tôi nhất định muốn đi ra ngoài các người có thể làm gì tôi sao?" Giọng nói có chút lạnh như băng, đàn ông thối chuyện gì cũng không cho làm, chẳng lẻ còn phải chịu áp bức dưới tay anh sao? Mình chẳng phải là quá nhẫn nhịn anh rồi.
Ặc, ? , Thực không biết làm sao cho đúng khi cô cứ ngang ngược như vậy.
"Ngải tiểu thư, chúng tôi đều là làm việc cho đại ca, mong cô đừng làm khó chúng tôi" Khẩu khí hai người có chút van xin.
Cơn tức giận của Ngải Tuyết cuối cùng cũng hạ hoả, nhàn nhạt đẩy họ ra, lập tức có ý nghĩ.
"Thật ra thì, đại ca của các người chỉ vì không yên lòng để tôi đi ra ngoài một mình, như thế này đi, hai người theo tôi được không?"
"Việc này. . . . . ." Hai người không biết như thế nào cho phải, có chút do dự.
"Còn này nọ gì nữa! Tôi đã nhún nhường một bước, để cho hai người đi theo rồi, còn muốn thế nào nữa?" Ngải Tuyết rống lên, hai người này là cây đu đủ sao?
"Ngải tiểu thư, để chúng tôi gọi điện thoại hỏi đại ca?" Hai người chảy đầy mồ hôi lạnh trên trán, bọn họ thật sự không dám tự tiện làm chủ việc này.
Ngải Tuyết bất đắc dĩ trợn mắt một cái, thôi, dù sao, đời này cô coi như là xong rồi, xoay người trở về phòng, "Kít…" một tiếng phanh xe.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Giọng nói nghe không ra một chút cảm tình, hỏi hai người.
"Đại ca, Ngải tiểu thư nói muốn đi ra ngoài đi dạo, chúng tôi. . . . . ." Hai người bọn họ thật không biết nên làm thế nào cho phải, nhìn lẫn nhau, có chút ngượng ngùng, chỉ có một người phụ nữ cũng giải quyết không xong.
Mộ Dung Kiệt khẽ gật đầu, "Lui xuống đi!"
Đi tới bên cạnh Ngải Tuyết, thấy cô buồn bã cúi đầu, mắt to đáng thương nhìn vào mũi chân.
"Em muốn ra ngoài sao?" Giọng nói dịu dàng và sự lạnh lùng lúc nãy khi nói chuyện hai tên kia cứ như hai con người khác nhau.
Ngải Tuyết gật đầu một cái, đã lâu cô không cùng Giản Mộng trò chuyện với nhau, cô thật sự rất nhớ.
"Được rồi, tôi đưa em đi!"Mộ Dung Kiệt bất chợt nhớ tới một nơi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]