Lăng Diệp phi hành không ngừng trên mặt biển, nhìn chăm chăm vào động tác của Úc Hàn Yên. Anh biết, nhất định cô sẽ có cách thoát khỏi sự khống chế của Nhan Hạo, nếu không cô đã không nói ra mấy chữ đó với anh rồi. Nhìn thấy hành động của cô, Lăng Diệp lập tức điều khiển máy bay đến vị trí cô rơi, đồng thời thả thang dây xuống. Lăng Diệp sợ dùng pháo đạo hay tên lửa công kích Nhan Hạo, có thể sẽ vô tình làm Úc Hàn Yên bị thương, hơn nữa, anh cũng muốn tranh thủ thời gian cứu cô, nên đã ra lệnh cho tất cả máy bay chiến đấu trên không trung, chặn đường quân cứu viện của Nhan Hạo. Khi máy bay đến cách vị trí cuối cùng nhìn thấy Úc Hàn Yên khoảng mười mét, Mạc Vũ nhảy xuống biển, tìm kiếm bóng dáng của Úc Hàn Yên. Tề Ngôn đứng cố định ở đầu cabin, cầm súng tiểu liên bắn không ngừng về phía Nhan Hạo. Cùng lúc đó, Nhan Hạo cũng rút một khẩu súng lục từ trong người ra, bắn về phía Tề Ngôn. Kĩ thuật bắn súng của hai người đều cực kỳ cao, bắn rất chính xác, nhưng vũ khí và hoàn cảnh của Nhan Hạo đều không bằng Tề Ngôn, nên cuối cùng vai phải của hắn đã bị trúng đạn, hắn quyết định bỏ dù nhảy xuống biển. Đột nhiên Lăng Diệp nhìn thấy phía chân trời sáng rực như ban ngày, bên tai cũng truyền đến những tiếng đùng đoàng, thì biết luôn thuộc hạ của Nhan Hạo đã tới, đang đọ súng lửa cùng quân mình. Tề Ngôn đứng ở cửa cabin, cúi đầu vừa nhìn bóng dáng Nhan Hạo, vừa quan sát động tĩnh từ chiếc thang dây. "Diệp, đi thôi." Bất chợt, hắn nhìn thấy Mạc Vũ vọt lên khỏi mặt nước, tay phải đang vòng chắc hông Úc Hàn Yên, tay trái giữ lấy thang dây leo lên, liền trầm giọng nói. Lăng Diệp nghe thấy cũng không điều khiển máy bay rời đi. Anh vận hành nhanh chóng thiết bị trong tay, vừa nhắm tên lửa về phía máy bay quân địch, vừa nói: "Chờ hai người bọn họ lên đã. Cơ thể của cô ấy không chịu nổi sự lắc lư nữa đâu. Tề Ngôn im lặng không nói gì, tiếp tục dùng súng tiểu liên quét xuống mặt biển, đề phòng trường hợp Nhan Hạo ngoi lên, gây thương tích cho Mạc Vũ hoặc Úc Hàn Yên. Mạc Vũ đương nhiên cũng nhìn thấy máy bay quân sự của Nhan Hạo cách đó không xa, lúc này lại thấy Lăng Diệp vẫn cho máy bay đứng nguyên tại chỗ, thì cũng hiểu rõ ý tứ của anh, nên hắn nhanh chóng leo lên. Đôi mắt Lăng Diệp dán chặt vào màn hình, đôi tay thon dài múa may nhanh nhẹn trên bàn phím. Anh muốn làm nhiễu sóng thiết bị điện tử của đối phương, để kéo dài thêm chút thời gian cho mình. Máy bay quân sự của Nhan Hạo bị Lăng Diệp gây nhiễu sóng, không có cách nào bắn trúng được vị trí máy bay XNA của anh, từng đợt tên lửa cùng đạn pháo của đối phương đều rơi rụng xuống vị trí xung quanh chiếc XNA, tạo nên những tiếng vang kinh thiên động địa. Mạc Vũ vừa vào đến cabin, lập tức kêu lớn: "Diệp." Lúc này Lăng Diệp mới điều khiển cho máy bay tăng tốc rời đi. Ngay sau đó, chiếc XNA giống như sao băng xẹt qua bầu trời đêm. Mạc Vũ đỡ Úc Hàn Yên đặt xuống chiếc ghế dựa, sau đó đi tới khoang lái nói với Lăng Diệp: "Để tôi lái cho." Lăng Diệp cũng không khách khí, đứng dậy đi về phía cabin. Bên trong cabin, Tề Ngôn lấy hòm thuốc ra, đầu tiên kiểm tra qua loa cơ thể cho Úc Hàn Yên, sau đó cho cô uống một viên điếu mệnh hoàn. Trước ánh mắt dò hỏi của Lăng Diệp, hắn cau mày nói: "Tình huống không tốt lắm, lục phủ ngũ tạng của cô ấy đã phải chịu sự chèn ép ở các cấp độ khác nhau, hô hấp rất yếu." Cô rất thông minh, biết nếu mình nhảy từ độ cao như thế xuống biển, tên Nhan Hạo yêu quý sinh mạng bản thân như thế, nhất định sẽ không nhảy theo tóm lấy cô. Đội cứu hộ của bọn họ lại giảm đi được không ít chuyện. Tề Ngôn dừng một chút, nhìn chiếc cổ đỏ nhăn nhúm của cô, tiếp tục nói: "Lớp da ngoài trên cổ đã bị phá hủy hoàn toàn, cộng với việc ngâm nước biển làm cho da cổ cô ấy đã mất quá nhiều nước, cần ít nhất một tháng chăm sóc đặc biệt mới có thể khôi phục được như bình thường." Lăng Diệp cẩn thận từng ly từng tí, ôm Úc Hàn Yên ôm đặt ngồi trên đùi mình, để cô dựa vào ngực mình. Anh cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt nhợt nhạt của cô, âm thầm nói với cô: "Nhất định anh sẽ khiến hắn ta phải trả giá thật lớn." Phòng y tế, trụ sở chính bang Liệt Diễm. "Cậu chắc chắn là cậu tự làm?" Tề Ngôn nhíu mày, nâng cao âm lượng hỏi. Không phải là hắn không nhìn thấy đống quần áo tả tơi đang nằm trên mặt đất, mà hắn còn biết rất rõ chúng do Lăng Diệp xé. Lũ quần áo của Úc Hàn Yên mới được anh cởi mà đã thành ra như vậy rồi, còn nói gì đến việc bôi thuốc, băng bó cho cô đây. "Cậu để đồ xuống đó rồi đi ra ngoài đi." Lăng Diệp khăng khăng nói. Người phụ nữ của anh, sao anh có thể để cho người đàn ông khác có quá nhiều động chạm tay chân được. "Nếu không gọi y tá nữ đến vậy?" Dường như Tề Ngôn cũng hiểu được những lăn tăn trong lòng Lăng Diệp, nên đưa ra đề nghị. Bởi từ trước đến nay, Lăng Diệp đều không thích hay có thể nói là rất chán ghét phụ nữ, cho nên toàn bộ nhân viên cùng tất cả các quản lý cấp của bang Liệt Diễm đều là đàn ông. Lăng Diệp nghiêm túc nặn thuốc mỡ ra tay, đầu cũng không ngẩng lên nói: "Nữ cũng không được, bây giờ cậu đi ra ngoài." ". . . . . ." Ham muốn chiếm giữ thật kinh khủng! Tề Ngôn vội vã đi ra cửa, nếu hắn còn ở lại đây thêm một chút nữa, chắc chắn sẽ bị người kia ném ra ngoài mất. Một tiếng sau, rốt cuộc Lăng Diệp cũng đi ra khỏi phòng y tế. Trông anh mệt mỏi giống như đã cùng quân địch giao chiến suốt ba ngày ba đêm chưa nghỉ vậy. Tề Ngôn và Mạc Vũ đang ngồi trên ghế sa lon bàn chuyện, nghe thấy động tĩnh, cả hai không hẹn đều dừng nói, ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Diệp. Sau khi Mạc Vũ nhìn thấy bộ dạng của Lăng Diệp, hắn cười nhạo không khách khí: "Diệp, cậu có biết cái gì gọi là ngành công nghiệp chuyên về giải phẫu không hả?" Không cần nói đến vấn đề này, Diệp vừa sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng rồi, sao đã từng chăm sóc người khác đây? Lăng Diệp ngồi xuống ghế sa lon, cầm lấy chiếc laptop trên bàn, vừa nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình, vừa nói: "Người phụ nữ của tôi, dĩ nhiên phải do tôi chăm sóc." Mạc Vũ và Tề Ngôn im lặng nhìn nhau. Lăng Diệp đưa ngón tay trỏ ra, chỉ vào một điểm trên máy tính, lạnh lùng nói: "Hủy diệt nó." Hai người không đùa nữa, nhao nhao quay đầu nhìn lại - Trung tâm số 3 - nơi sản sinh ra công trình quân sự quan trọng nhất của gia tộc Nhan thị. Tề Ngôn cau mày, trầm giọng nói: "Thật sự phải làm như thế sao?" Từ trước đến nay, gia tộc Nhan thị cùng với bang Liệt Diễm nước giếng không phạm nước sông. Mặc dù hai bên cũng có xung đột lợi ích, nhưng đều thông qua việc đua xe hoặc đánh bạc trong hòa bình để phân chia. Hai bên đều rất hiểu, sức lực của bọn họ ngang nhau, một khi giao chiến sẽ vĩnh viễn không ngừng, trừ phi có một trong hai phải khuất phục. Hôm nay Lăng Diệp làm như vậy, không thể nghi ngờ gì, đó chính là chính thức tuyên chiến với Nhan thị. Lăng Diệp không nói gì, biểu cảm trước sau đều như một, giữ vững lập trường không cho phép kháng cự. Nhan Hạo ngàn vạn lần không nên làm tổn thương Úc Hàn Yên. Hơn nữa, điều khiến anh ghét nhất là Nhan Hạo có ý đồ với cô. Mạc Vũ ngược lại lên tiếng: "Tôi nhớ là Nhan Hạo còn có một người em trai cùng cha khác mẹ, nghe nói quan hệ của bọn họ cũng không tốt lắm." Nhan Dịch - người đứng thứ hai gia tộc Nhan thị, dã tâm vô cùng lớn, nhưng khả năng lại không sánh được với Nhan Hạo. Tuy thủ đoạn của hắn không cao minh bằng Nhan Hạo, nhưng cũng được xem là đẳng cấp. Chuyện hắn muốn cướp ngôi cũng không là chuyện ngày một ngày hai. Nhan Hạo đã muốn trừng trị hắn từ lâu rồi, nhưng vì e ngại bậc trưởng bối trong gia tộc - cũng chính là những người đã ra lệnh thủ tiêu cha hắn, cho nên hắn mới chưa dám ra tay động thủ. Nhưng nếu bang Liệt Diễm thừa dịp Nhan Hạo bị thương, cũng chẳng cần phải để ý đến quá nhiều chuyện, mà chỉ cần nhanh chóng tấn công vào nền công nghiệp của gia tộc Nhan thị, như vậy Nhan Dịch nhất định sẽ mượn cơ hội này lật đổ Nhan Hạo, để mình lên đứng đầu. Ngay cả khi hắn soán ngôi không thành công, thì nội bộ Nhan thị cũng không tránh khỏi sự chia rẽ, khi đó bang Liệt Diễm sẽ đánh đâu thắng đó, chẳng có gì ngăn cản được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]