Phong Khuynh Lam nhìn bóng lưng anh bế Tề Mẫn rời đi, khóe miệng giật giật giễu cợt, xoay người đi vào phòng ngủ của Lăng Húc, tháo khuyên tai đặt lên trên tủ đầu giường, kéo cửa sổ sát đất, hai tay nắm chặt thành quyền, biến mất khỏi biệt thự. "Húc! Rút cuộc là đã xảy ra chuyện gì?!" Ngoài phòng giải phẫu, Mạc Thiên vội vã chạy đến bên cạnh Lăng Húc, chất vấn. Tề Chuẩn vừa mới chạy đến sau anh, căng thẳng nhìn chằm chằm phòng giải phẫu, đồng thời cũng để ý đến câu trả lời của Lăng Húc. Lăng Húc không trách sự vô lễ của Mạc Thiên, nói xa xôi: "Chính cô ấy tự ngã từ trên tầng xuống." Mạc Thiên cau mày, đang muốn nói gì, liền bị cắt ngang. "Tiểu Mẫn!" Dany đạp giày cao gót cộp cộp cộp chạy đến trước phòng giải phẫu, hốt hoảng gọi. Tề Ngôn giữ chặt thân thể cô, bàn tay với khớp xương rõ ràng nhè nhẹ, từ từ vỗ vỗ lưng cô, tỏ vẻ an ủi. "Thế nào mà đang tốt như vậy lại từ trên tầng ngã xuống?" Úc Hàn Yên và Lăng Diệp đi nhanh tới, cô cau mày nhìn chằm chằm Lăng Húc hỏi. Ngay sau đó, Mạc Vũ và Thiên Nhất cũng cùng nhau xuất hiện. Lăng Húc như cũ, vẫn nói câu lúc trước: "Cô ấy cố tình ngã từ trên tầng xuống." "Sao có thể được?!" Dany mặt tràn ngập khó tin, nhìn chằm chằm Lăng Húc, thét to. "Tiểu Ny, em bình tĩnh một chút." Tề Ngôn chân mày khẽ khép, trầm giọng nói. "Sao em bình tĩnh được? Tiểu Mẫn vẫn còn ở trong phòng giải phẫu!" Dany nói lớn mang theo tiếng khóc nức nở. "Ngôn." Lăng Diệp lạnh lùng nói. Thân thể Tề Ngôn chấn động, sau đó gật đầu một cái, giơ tay lên đánh cho người trong ngực bất tỉnh. Lăng Diệp đã lên tiếng, sẽ không có người nào dám nói, ngoại trừ Úc Hàn Yên. Cô đi tới trước người Lăng Húc, ngẩng đầu nhìn anh, trầm giọng nói: "Đầu đuôi sự việc." "Cô ấy muốn hãm hại Tiểu Lam." Lăng Húc lạnh mặt nói. "Con đứng cách các cô ấy một đoạn, định nhận điện thoại, liền nghe thấy tiếng thét chói tai của Tề Mẫn truyền đến từ sau lưng, cô ấy hỏi tại sao Tiểu Lam lại đẩy cô ấy. Nhưng mà con biết, Tiểu Lam không thể nào đẩy cô ấy được." Mạc Thiên lập tức đoán ra Tiểu Lam mà Lăng Húc nói là ai, chỉ có điều anh vẫn như trước rất khó tin lời của Lăng Húc, ngay sau đó không nhịn được tức giận hỏi: "Tại sao Tiểu Mẫn phải hãm hại cô ấy?!" "Cậu hiểu, không phải sao?" Lăng Húc dùng ánh mắt vô cùng áp bức nhìn chằm chằm Mạc Thiên, nói xa xôi. Mạc Thiên giống như bị người ta giội cho gáo nước lạnh, đúng vậy, anh hiểu được, cô gái kia căn bản không có lí do để ra tay với Tiểu Mẫn. "Tiểu Lam đâu?" Úc Hàn Yên hỏi. Nếu cô ấy muốn cứu Tiểu Mẫn, nhất định có thể làm cho Tiểu Mẫn ngã xuống đất bình yên, nhưng mà cô không cứu, mà để mặc cho Tiểu Mẫn từ trên tầng ngã xuống. Vậy đã nói rõ, Tiểu Mẫn đã chạm vào ranh giới cuối cùng của cô……….. "Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?" Tề Chuẩn thấy bác sĩ từ phòng giải phẫu đi ra, liền tiến lên hỏi. "Trong đầu tiểu thư có vết tụ máu nhưng không lớn, ngoài ra, bắp chân trái cũng bị gẫy xương." Bác sĩ trả lời. Người bên ngoài phòng giải phẫu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cũng may không phải là quá nghiêm trọng. Lăng Húc lập tức nói với Úc Hàn Yên: "Con về đây." Úc Hàn Yên gật đầu: "Đi đi." Với tính cách của nó, Tiểu Mẫn làm ra chuyện như vậy, nó có thể đưa con bé đến bệnh viện, cũng đợi đến khi cuộc giải phẫu kết thúc đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, tuyệt đối sẽ không thăm hỏi con bé nữa đâu. "Tiểu Lam?" Lăng Húc vừa vào đến cửa, lập tức gọi. Yên tĩnh. Trong lòng anh mơ hồ dâng lên một cỗ cảm giác lo lắng, vừa bước nhanh về phía phòng ngủ của mình, vừa lớn tiếng gọi: "Tiểu Lam?!" Yên tĩnh. Đẩy cửa phòng ngủ, cửa sổ sát đất bị mở lập tức rọi vào mắt anh. Khuôn mặt anh lạnh lẽo, lấy điện thoại di động mở hệ thống định vị, khi thấy vị trí điểm đỏ anh chợt ngẩng đầu nhìn về phía tủ đầu giường, chiếc khuyên tai màu lau nằm chình ình bên trên đó. "Phong Khuynh Lam, em thật to gan!" Lăng Húc đặt khuyên tai vào lòng bàn tay, nắm chặt, nhìn cửa sổ sát đất đang mở, tức giận nói. "Khởi động lệnh đuổi bắt cao cấp của Liệt Diễm! Trong thời gian ngắn nhất tìm ra cô gái này cho tôi!" Anh gửi một bức ảnh Phong Khuynh Lam đến phòng chỉ huy trụ sở chính bang Liệt Diễm, đồng thời ra lệnh. "Tiểu Mẫn, em sao rồi?" Mạc Thiên đi vào phòng bệnh đầu tiên, quan tâm hỏi. "Em vẫn tốt." Tề Mẫn nhếch nhếch khóe môi có chút tái nhợt, đáp. Cô tìm kiếm bóng dáng của Lăng Húc giữa những người đi vào, không thấy anh, không khỏi hỏi: "Anh Húc đâu?" "Về nhà rồi." Úc Hàn Yên đi tới bên giường, cúi đầu nhìn cô, đáp. Tề Mẫn hơi sững sờ, sau đó nói có chút khẩn trương: "Anh ấy không trách chị Lam đấy chứ? Cháu bây giờ suy nghĩ lại một chút, cảm thấy có lẽ chị Lam không cố ý đẩy cháu xuống tầng." Lời cô vừa dứt, sắc mặt những người chung quanh đều không được tốt lắm. Tề Mẫn tự nhiên mà cho rằng, bọn họ như vậy là nhằm vào Phong Khuynh Lam, ngay sau đó càng khẩn trương: "Chị Lam thật sự không cố ý đâu, mọi người đừng trách chị ấy." "Chẳng ai trách cứ Tiểu Lam cả, cháu yên tâm dưỡng bệnh đi." Úc Hàn Yên nói mang theo mấy phần lạnh lẽo. "Diệp, chị dâu, tôi rất xin lỗi đã dưỡng dục con thành bộ dáng như vậy." Tề Ngôn nhỏ giọng nói với Lăng Diệp và Úc Hàn Yên. Tề Mẫn bất giác trừng lớn hai mắt, vẻ mặt không tin nổi. "Nên trông nom tốt hơn một chút." Lăng Diệp lạnh lùng nói. Nói xong, anh ôm Úc Hàn Yên xoay người rời đi. Mạc Vũ dắt tay Thiên Nhất đi theo phía sau bọn họ, đi được vài bước, anh quay đầu nhìn Mạc Thiên vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, lạnh lùng nói: "Còn không đi về cho ta." Mạc Thiên nhìn Tề Mẫn thâm sâu một, xoay người rời đi. "Đây là sao vậy?" Tề Mẫn nhíu mày, tò mò hỏi. "Tiểu Mẫn, tại sao cô ấy phải đẩy con?" Tề Ngôn đặt người trong ngực lên trên ghế sofa, đi đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống con gái mình, hỏi. "Con cũng không biết, có thể chị Lam không phải cố ý." Tề Mẫn nhìn vẻ mặt cha mình có chút âm u, hơi sợ đáp. "Ngay cả chính con cũng không tìm ra được lí do thật sự chính đáng." Khóe miệng Tề Ngôn giật giật, nói giọng khẳng định. "Cha, Tiểu Mẫn không hiểu cha đang nói gì." Tề Mẫn hơi cụp mắt xuống, nói. Tề Chuẩn nói một câu xong, thu hồi ánh mắt, xoay người rời khỏi phòng bệnh: "Tiểu Mẫn, anh rất thất vọng về em." "Anh……….." Tề Mẫn có chút hốt hoảng gọi. Cô thấy đối phương vẫn không quay đầu lại, biến mất khỏi tầm mắt của mình, không khỏi nhìn cha mình hỏi: "Cha, sao mọi người lại như vậy?" "Cha cũng rất thất vọng về con, Tiểu Mẫn." Tề Ngôn chậm rãi nói. "Có lẽ, cha không nên vì con là con gái của cha mà dung túng cho con như vậy." Anh dừng một lúc, lại nói. "Cha, Tiểu Mẫn đã phạm vào lỗi gì?" Tề Mẫn rất uất ức hỏi. "Đừng nói là con, ngay cả cha cũng không dám nói, mình có thể đùa giỡn trước mặt Tiểu Húc mà không bị ánh mắt của nó nhìn ra." Tề Ngôn nói xa xôi. "Tiểu Mẫn, con đã chạm vào chỗ hiểm của Tiểu Húc…….." Anh thở dài một cái, nói. Nghe anh nói như vậy xong, Tề Mẫn còn không hiểu mưu kế của mình đã bị vạch trần, thì cô chính là kẻ ngốc, nhớ tới vẻ mặt lúc trước của mọi người, cô không khỏi tự giễu: "Con thật nực cười……….." "Cha, con muốn đi nước ngoài du học." Cô nhìn Tề Ngôn trước mặt nói có chút cầu xin. Cô thật sự không biết phải đối diện với những người quen biết như thế nào nữa………… "Tiểu Mẫn, con người cả đời không tránh khỏi sẽ phạm lỗi, biết sai có thể sửa được, đã là thành tích đáng kể rồi." Tề Ngôn nói lời thấm thía, đúng trọng tâm. "Cha, con muốn đi." Tề Mẫn đưa tay kéo kéo vạt éo vest của Tề Ngôn, nói có chút yếu ớt. "Được, chờ vết thương của con lành, cha sẽ cho con ra nước ngoài du học." Tề Ngôn gật đầu. "Con biết mình đã sai ở đâu chưa?" Anh không có cứ như vậy mà buông tha cho cô, tiếp tục hỏi. "Con không nên vì có được anh Húc mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào." Tề Mẫn cụp mắt xuống nói. "Thậm chí còn gây thương tổn cho mình để làm lợi thế!" Tề Ngôn lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, nói. Hai hàng nước mắt trong suốt từ trong mắt Tề Mẫn chảy xuống, cô nhỏ giọng nói: "Cha, con sai rồi." Người ngoài biết rõ sở nghiên cứu khoa học về sinh mạng của nước M cũng không thể biết được đầy đủ, bọn họ cũng không thể biết được toàn bộ công việc trọng điểm của sở nghiên cứu này đều được triển khai dưới mặt đất, thậm chí bọn họ không thể biết được, có tồn tại phòng ngầm dưới đất. Trở lại nơi đã nhốt mình ba năm, nỗi căm hẫn trong lòng Phong Khuynh Lam gần như đã tràn đầy. Trong khoảnh khắc cô đi vào sở nghiên cứu, tiếng chuông báo động trong sở nghiên cứu vang lên, ngay sau đó, một số lượng người mặc áo đen rất đáng kể từ phòng dưới lòng đất hiện lên, nhanh chóng áp sát cô. Phong Khuynh Lam cảm thấy dòng khí lưu động xung quanh, liền đứng lại trong đại sảnh. "Rốt cuộc cô đã trở lại." Một người đàn ông trẻ tuổi, mặc áo choàng dài màu trắng gạt đám người áo đen vây quanh cô ra, tiến lên phía trước, nhìn cô si mê, vui mừng nói. "Đúng, trở về lấy mạng anh đó." Phong Khuynh Lam nhìn hắn, hai tay vô thức nắm chặt, đốt ngón tay đã trắng bệch. Người đàn ông trẻ tuổi đưa tay nâng mắt kính, không hề sợ hãi nói: "Nếu như cô dám động thủ với tôi, những người này sẽ bắn cô." "Anh cho rằng tôi sẽ sợ?" Khóe miệng Phong Khuynh Lam giật giật giễu cợt, nói. "Trong thời gian ngắn, quả thật bọn họ sẽ không thể làm gì được cô. Nhưng đến khi cô đã mệt mỏi, bất hạnh của cô cũng đến." Người đàn ông trẻ tuổi nói không nhanh không chậm. "Trước khi tôi mệt mỏi, dọn dẹp sạch sẽ các anh cũng không phải là việc khó khăn gì!" Phong Khuynh Lam hừ nhẹ một tiếng, nói. "Quân đội tinh nhuệ của Quốc gia đang chạy tới đây, không bao lâu nữa, bọn họ sẽ vây kín nơi này." Người đàn ông nói xa xôi. "Oh, cùng đến với bọn họ, còn có mười chiếc máy bay trực thăng." Hắn dừng một lúc, lại nói. "Cô thật sự khiến cho tôi bất ngờ! Tôi đã nghiên cứu cô ba năm, chưa bao giờ biết được năng lượng của cô lại to lớn như vậy! Thậm chí có thể cưỡi gió để đi!" Người đàn ông không nhịn được bước lên phía trước nửa bước, kích động nói. Lời của hắn đã hoàn toàn châm ngòi cho nỗi căm hận trong lòng Phong Khuynh Lam, bầu không khí vây quanh người cô giống như dao găm, đầu tiên là một tầng rất mỏng, càng lúc càng dầy, thậm chí đạt tới hai mét. Nhóm người áo đen thường xuyên đứng bên bờ sinh tử, ý thức được sự nguy hiểm đầu tiên, bất giác đều lùi về phía sau nửa bước, chỉ có người đàn ông trẻ tuổi vẻ mặt ngạc nhiên, thú vị đi về phía trước một bước. Cơn gió cuồng liệt lấy Phong Khuynh Lam làm trung tâm, càn quét ra bên ngoài, đứng mũi chịu sào là người đàn ông trẻ tuổi. Hắn bị gió hất lên, còn chưa kịp phản ứng, đã bị cơn gió sắc bén như dao đoạt đi sinh mạng. Cơn gió cuồng bạo mang theo xu thế như chẻ tre, quét sạch cảnh vật và những người bên ngoài, trừ Phong Khuynh Lam ra. Lúc Lăng Húc đi vào sở nghiên cứu, chỉ thấy vây quanh Phong Khuynh Lam là đầy rẫy thi thể trên đất, nhìn cảnh tượng trước mắt, anh biết ngay chuyện gì đã xảy ra, cơn giận trong lòng càng tăng thêm. "Em thật to gan! Anh đã nói không cho phép em dùng cách tự hủy để giết địch!" Anh nhanh tay nhanh mắt đỡ được người suýt ngã xuống đất, mày đã vặn thành một cỗ rách bươm, lạnh lùng nói. Phong Khuynh Lam nhìn anh một cái, khóe miệng giật giật: "Tại sao anh không ở bên cô ấy? Đến để báo thù cho cô ấy sao?" "Bang chủ." Một đám người mặt không có biểu cảm gì đi vào, cung kính hô. "Không chừa một mống." Lăng Húc hơi quay đầu nhìn bọn họ, trong mắt thoáng qua tia máu, lạnh giọng phân phó. "Ha ha, anh đây tính là gì vậy? Muốn thể hiện thế lực của mình với tôi?" Phong Khuynh Lam hỏi giễu cợt. "Đúng! Thể hiện thế lực của anh với em! Quân đội tinh nhuệ của nước M, còn có mười chiếc máy bay trực thăng nữa, em có chắp cánh cũng không trốn được!" Khuôn mặt Lăng Húc khó coi, quát lên. "Cùng lắm thì tự sát, dù sao tôi cũng không để cho mình rơi vào tay bọn họ." Phong Khuynh Lam trầm giọng nói. Lăng Húc thấy cô rất xa lạ, lẩm bẩm: "Tại sao em biến thành như vậy? Trước đây mưu cầu sống của em rõ ràng rất mãnh liệt!" "Cuộc sống tối tăm không có ánh mặt trời, đã làm phai mờ đi khát vọng sống của tôi từ lâu rồi. Vì thế, sống được cho đến bây giờ, hoàn toàn là dựa vào sự thù hận trong lòng chống đỡ. Nếu không phải muốn giết chết người đã bán đứng tôi, tôi căn bản sẽ không bỏ trốn, mà sẽ hủy diệt luôn nơi này, nhân tiện sẽ kết thúc luôn tính mạng của mình." Phong Khuynh Lam khẽ cười một tiếng, chậm rãi nói. Lăng Húc đau lòng ôm lấy cô, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, anh đã không biết em sớm hơn." "Chính tôi đã đẩy em gái cuả anh xuống tầng." Phong Khuynh Lam giễu cợt, nhắc nhở. Mày Lăng Húc nhíu chặt lại, thanh minh cho mình: "Anh không tin lời của Tiểu Mẫn." "Anh không ngờ rằng, em thế nhưng lại nhìn không hiểu được ánh mắt của anh." Anh vô cùng buồn bực nói. Phong Khuynh Lam tâm tình rộng mở trong sáng, nhưng lời nói ra vẫn không có biểu cảm gì: "Mắt tôi kém cỏi." Lăng Húc nhìn cô một lúc, nghiêm túc nói: "Xem ra độ ăn ý của chúng ta vẫn chưa đủ, phải xâm nhập giao lưu nhiều hơn." Lúc anh nói bốn chữ ‘xâm nhập giao lưu’, giọng nói càng ái muội, khiến cho người ta không nhịn được tưởng tượng viển vông. Khóe miệng Phong Khuynh Lam giật giật, quay đầu đi, không nhìn anh. "Lúc đó anh muốn nói với em là ‘anh tin em, chờ anh trở lại’." Lăng Húc chậm rãi nói. "Tôi nhìn thấy là anh thất vọng vì tôi." Phong Khuynh Lam thành thật nói. ". . . . . ." Cách xa cả một vạn tám ngàn dặm. (mọi người luôn thích dựa vào tâm nguyện của bản thân để lý giải sự vật nhìn thấy.) Lăng Húc lấy chiếc khuyên tai từ trong túi quần ra, đeo rủ xuống tai phải của Phong Khuynh Lam, nói cảnh cáo: "Không được tháo ra lần nữa!" Phong Khuynh Lam giơ tay lên sờ sờ khuyên tai, nhẹ nhàng ‘ừhm’ một tiếng. "Anh đã nói rồi, nếu như em tháo nó ra, sẽ không thể rời khỏi tầm mắt của anh được nữa, anh sẽ cột em vào bên người mình." Lăng Húc nghiêm túc nói. Anh dừng một chút, khóe môi cong lên, tuyên bố: "Chúc mừng em, đã đạt tới điều kiện tiên quyết." Bờ môi Phong Khuynh Lam hàm chứa nụ cười, đưa tay khoác lên trên cổ anh, nói: "Dù sao em cũng không đi đâu nữa." Lăng Húc hớn hở ra mặt, không kìm được cúi đầu hôn mổ lên môi cô, sau đó bế cô lên, đi ra ngoài, đồng thời dịu dàng nói: "Chúng ta về nhà thôi." . . --- ------oOo---- ----- HẾT
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]