Ở trong quân đội 10 năm, anh đã quen với việc sáng dậy sớm chạy bộ quanh thao trường để nâng cao sức khỏe dù là ngày nắng hay ngày mưa, tuy hôm nay đã được trở về nhà nghỉ ngơi nhưng vì thói quen nên anh đã dậy từ rất sớm.
Rời ghế sofa đi đến giường bệnh, anh nhìn xác nhận cô chưa tỉnh dậy thì liền nhờ một y tá trông nom cô để anh đi xuống siêu thị tiện lợi gần đó mua đồ ăn sáng.
Mua xong, anh trở về phòng bệnh với hai bịch đồ ăn trên tay. Anh để đồ ăn trên bàn, trong lúc đợi cô tỉnh dậy, anh mở nắp hộp đồ ăn của mình ra ăn trước.
Anh vừa ăn được miếng đầu tiên, cô ở trên giường đã lơ mơ tỉnh dậy, đập vào mắt cô là trần nhà trắng tinh của bệnh viện. Cô ngơ ngơ dụi mắt, quay đầu sang phải thì nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở sofa trên tay cầm hộp đồ ăn.
“Anh……anh…..Sao tôi lại ở đây?”
Cô ấp úng mở miệng, vì mới ngủ dậy nên giọng nói có chút khàn đặc, phải cố gắng lắm mới có thể nói thành câu.
“Cô tỉnh rồi sao? Thấy trong người như nào rồi?”
Nghe giọng cô, anh liền ngẩng đầu lên nhìn, thấy cô đã tỉnh anh bỏ hộp đồ ăn trên tay xuống sau đó tiến gần đến giường cô.
“Anh là……?” Cô ngây ngô hỏi, qua bị chuốc thuốc mê mà nay đầu cô như hóa ngốc luôn rồi.
Anh vừa rót cho cô một ly nước ấm vừa hỏi lại.
“Cô không nhớ tôi?”
Nhận lấy ly nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-anh-danh-cho-em/2946143/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.