Thời điểm nói ra câu này, khói trong miệng Trương Văn Xuyên phun trên mặt Giao Thần khiến hắn cảm thấy một trận khô nóng.
Vừa mới chuẩn bị rời đi, đột nhiên một trận chuông điện thoại di động vang lên.
Trương Văn xuyên nhận điện thoại.
"Đồng hồ của ngươi để quên ở đây, muốn tới lấy không?"
Vuốt vuốt dây đồng hồ trong tay đã gãy mất một mối, Diêm Danh cầm điện thoại.
Tiếng trong điện thoại rất lớn, ngay cả Giao Thần cũng có thể nghe thấy.
Cái đó là ở mười năm trước Giao Thần đưa tặng Trương Văn Xuyên.
Bỗng nhiên quay đầu nhìn lại thân ảnh Trương Văn Xuyên, lúc này hắn vẫn như cũ ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
"Đêm nay ta đến lấy"
Câu nói đơn giản như vậy, lại như nọc độc kích thích Giao Thần.
Hắn nghĩ đến những ý tứ sâu xa trong lời nói này khiến cho tâm tư bản thân bị nhiễu loạn
Cái đồng hồ kia, có giá trị không nhỏ, chính là non nửa năm tiền lương của Giao Thần lấy ra mua cho Trương Văn Xuyên.
Đương nhiên hiện tại một tháng tiền lương của hắn mua mấy cái không thành vấn đề.
Nhưng là vật này có ý nghĩa đặc biệt, Giao Thần cảm thấy nó như vật biểu thị tâm ý của mình.
Là toàn bộ tâm ý của chính mình mười năm về trước.
Bây giờ lại ở chỗ tên trai bao dơ bẩn kia.
Giao Thần cảm giác như bị quăng cho mấy cáy bạt tai, tất cả mọi người đang nhìn mình chằm chằm.
Trần trụi mà nhìn.
"Sao thế?" Trương Văn xuyên phát hiện Giao Thần không thích hợp.
Vừa định hỏi thăm, đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-y-lau-dai/1321874/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.