Thời điểm mở mắt ra, không biết tại sao, trời còn không sáng.
Nhìn đồng hồ cũng mới qua ba giờ, Diêm Danh cảm thấy quả nhiên mình vẫn không phải con người có số hưởng thụ.
Nhẹ nhàng đẩy ra cánh tay Trương Văn Xuyên, đứng dậy xuống giường.
Nhẹ chân nhẹ tay mặc vào quần áo rồi rời đi.
Không chú ý người sau lưng đã lặng lẽ dõi mắt nhìn xem y, đến tận khi y mở cửa rời đi.
Buổi sáng không lạnh cũng không nóng, không có gió. Người ít, yên tĩnh.
Xem ra cái này mùa đông cũng đã qua.
Ra tiệm cơm đi chưa được mấy bước, cảm thấy không thích hợp, lui về sau một bước.
Nhìn thấy Quách Hiểu Văn ngồi ở chỗ đó ngủ gật.
Dùng tay vỗ vỗ, đối phương kinh hoảng nhảy dựng lên, sau khi thấy rõ ràng là Diêm Danh thì đỏ mặt một trận
"Ông chủ... tôi..."
Diêm Danh nhìn tên này mặt đỏ tía tai nói không lên lời, liền biết đại khái chuyện gì xảy ra.
"Trở về đi, trời lạnh."
Sau đó tự mình đi về phía trước.
Mặc dù trên đường người ít, thế nhưng vẫn là có người, Diêm Danh không muốn nói nhiều.
Đến cửa quán nhà mình, mở khóa để Quách Hiểu Văn đi vào.
Hôm nay hắn còn phải lên lớp, lại một đêm không có về trường học.
"Quách Hiểu Văn" Diêm Danh rót chén nước nóng cho hắn, để hắn làm ấm người.
"Ông chủ"
"Cậu là học sinh, một học sinh nghèo, thi lên đại học không dễ dàng, ông chủ như tôi cũng là có khả năng giúp đỡ liền giúp."
Quách Hiểu Văn một trận xấu hổ, nhẹ gật đầu.
"Giới hạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-y-lau-dai/1321870/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.