Tối đến, khi đang ngồi ăn cơm. Tiểu Niệm thấy Thường Miên cứ ngồi cầm đũa gẩy gẩy cơm trong bát mà không ăn. Gương mặt cứ ngơ ngẩn, thẫn thờ, trông như người mất hồn vậy.
Cô nàng đưa tay lên hua hua trước mặt Thường Miên:
- Thường Miên, Thường Miên!
- Ơ, gì thế?
Giật mình vì bị gọi, Thường Miên bỗng nhiên sực tỉnh. Quay sang thì thấy Tiểu Niệm đang nhìn cô với một ánh mắt lo lắng:
- Cậu không sao chứ?
- Ừ, mình có làm sao đâu.
- Sao cứ ngồi thừ người ra mà không chịu ăn cơm thế?
- Ờ, tại mình không thấy đói!
Tiểu Niệm nhìn lại Thường Miên một cách kinh ngạc:
- Gì chứ? Mình có nghe nhầm không đây. Những lời này mình lại được nghe từ một tín đồ ăn uống như cậu sao?
Nghe bạn nói vậy, Thường Miên mặc dù muốn cười nhưng lại cười không nổi, bèn nói:
- Ờ, tại hôm nay mình mệt nên chưa muốn ăn.
Nhìn Thường Miên trông có vẻ mệt thật, Tiểu Niệm hối thúc:
- Ừ thôi, không trêu cậu nữa. Mệt thì mau đi nghỉ đi, để đấy mình dọn cho. Đồ ăn mình phần cậu, khi nào muốn ăn thì hâm nóng lên mà ăn nhé, kẻo tội bụng.
Thường Miên trao cho cô bạn một cái nhìn trìu mến:
- Cảm ơn cậu nhé!
Tiểu Niệm ra vẻ liếc xéo cô:
- Thôi đi bà, nổi hết ra gà rồi này. Mau vào nghỉ đi!
Thấy Thường Miên bước vào trong một cách mệt mỏi, rệu rã, Tiểu Niệm thu hồi biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-vuong-van/3488198/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.