Chương trước
Chương sau

Đêm đó nhanh chóng qua đi. Không biết đã qua bao lâu, Minh Hạo từ từ mở mắt. Đầu anh rất đau, tâm trí lúc này vẫn còn đang rất mơ hồ. Anh day day huyệt thái dương. Như chợt cảm giác có cái gì đó không đúng, trên giường lúc này chỉ còn mình anh. Anh đưa mắt nhìn khắp phòng một lượt. Xung quanh giường đệm bừa bộn, dưới đất quần áo của anh vương vãi. Nhìn không bình thường chút nào.

- Trời ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?

Minh Hạo ôm trán, anh cố gắng nhớ lại. Và rồi, tất cả những chuyện xảy ra vào tối qua như những thước phim dần hiện lên toàn bộ trong đầu anh. Còn sau đó anh không còn nhớ ra gì nữa. Vẻ mặt của Minh Hạo lúc này vừa mệt mỏi, vừa rối trí, vừa tức giận. Rất rõ ràng rồi. Đây là một âm mưu, có người muốn hại anh. Minh Hạo có cảm giác bất an trong lòng. Anh dự cảm được có điều gì đó không hay sắp xảy ra. Nghĩ đến Thường Miên, anh vội vàng thu dọn tàn cuộc rồi nhanh chóng rời khỏi đây.

Thường Miên đang ngồi bất động ở trên giường. Trước mặt cô lúc này được bày la liệt, toàn bộ là ảnh. Nhân vật chính trong các bức ảnh không ai xa lạ, là người cô yêu. Không hẳn, là cảnh giường chiếu của anh với một người phụ nữ khác. Sáng sớm cô thức dậy không lâu thì đã có người gửi chuyển phát nhanh đến cho cô. Phải nói là người đó rất có tâm, đóng bọc rất cẩn thận, lại còn thắt dây nơ nữa. Cô còn tưởng rằng mình được nhận quà của Minh Hạo cơ. Xem ra, món quà này thật quá sức tưởng tượng của cô. Với gương mặt thẫn thờ, Thường Miên cứ ngồi đó mà nhìn những tấm hình chói mắt khiến cho cô không kìm được nước mắt, không biết lúc này mình nên làm gì. Cô cũng chả nghĩ được điều gì, đầu óc trống rỗng. Mãi cho đến khi bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập, cô mới định thần lại, lau vội nước mắt. Thu dọn đống ảnh trên giường lại và đi ra mở cửa.

Là Minh Hạo. Nhìn thấy cô, anh nở một nụ cười gượng gạo nhưng vẫn không che giấu nổi sự mệt mỏi. Cô cố gắng tạo cho mình một tâm trạng bình thường nhất có thể. Cô cũng mỉm cười đáp lại anh:

- Anh đã quay xong rồi sao, về sớm vậy?

- Ừ

Nói rồi anh lại nhìn cô, định nói gì đó nhưng lại thôi. Anh không muốn lừa dối cô nhưng thật sự không biết phải mở lời thế nào. Còn cô thì cứ loay hoay trong bếp. Cô không biết phải đối diện với anh thế nào khi mà trong lòng cô lúc này có rất nhiều khúc mắc. Cô tin anh nhưng những bức hình kia cứ lởn vởn, lượn lờ ở trong đầu cô khiến cô rất khó chịu. Có nên hỏi anh hay không, mà phải hỏi như thế nào. Hai người, người thì không dám hỏi, người thì không dám nói. Cuối cùng, Minh Hạo đi vào bếp, nhìn thấy anh Thường Miên lại bối rối:

- Ừm, anh khát nước không, em đi rót nước nhé?

Chân tay luống cuống, cô vụng về làm vỡ luôn cả cốc. Tất cả mọi cử chỉ, mọi biểu cảm vừa rồi của cô đều lọt vào tầm mắt của Minh Hạo. Chẳng lẽ, cô đã biết chuyện rồi sao? Minh Hạo lặng lẽ đến bên Thường Miên đỡ cô dậy, để cô đối diện với mình.

- A Miên, em.. đã biết hết rồi sao?

Thường Miên nhìn thật lâu vào mắt anh, chậm rãi gật đầu. Vẫn biết rằng không thể giấu cô, nhưng khi cô đã biết rồi, Minh Hạo lại thấy đau lòng. Bởi chính anh khi nhớ lại còn thấy ghê tởm. Anh cố gắng giải thích cho cô:

- A Miên, anh bị người ta chuốc thuốc mới xảy ra chuyện này. Em hãy tin anh!

Cô nhìn sâu vào đôi mắt nâu của anh, không chút giả dối. Cô thực tin anh, nhưng nghĩ đến việc anh cùng người khác làm chuyện đó, cô lại rất khó chịu. Có phải lúc nghe tin cô và Thiên Hi xảy ra chuyện đó, anh cũng có cái cảm giác này? Cô đau lòng cho anh, đau lòng cho mình. Tại sao ông trời không để cho hai người họ được hạnh phúc, bình yên. Tại sao cứ để cho họ phải gặp những tình cảnh trớ trêu. Thường Miên vùi mặt vào ngực anh mà khóc. Minh Hạo cũng ôm chặt lấy cô, trong đôi mắt không giấu nổi những tia đau xót. Không biết tiếp theo hai người sẽ phải đối mặt với chuyện gì nữa đây?

Ngày hôm nay cứ thế bình yên trôi qua. Nhưng sang ngày tiếp theo, đã có chuyện xảy ra. Hàng loạt những bức ảnh nhạy cảm của Minh Hạo với Lưu Diễm đã bị tung lên mạng. Đứng đầu bảng những tin tức hot nhất trong tuần. Những dự án có Minh Hạo góp mặt đành phải tạm dừng. Điện thoại của anh lúc này réo lên liên hồi. Đầu tiên anh nghe máy và giải thích nhưng nào có ai chịu tin anh. Cuối cùng, anh đành phải tắt máy. Mấy hôm nay vì không muốn làm phiền đến Tiểu Niệm nên Thường Miên phải sang nhà của Minh Hạo. Những lúc như thế này, cô không muốn anh phải một mình đối mặt. Vì đang là một đạo diễn mới nổi nên anh đang rất được mọi người chú tâm đến, thậm chí còn được săn đón không kém các ngôi sao. Vì thế nên khi những bức ảnh của anh bị tung ra, dân mạng bị sốc. Họ dùng những từ ngữ cay độc nhất để chỉ trích anh, mắng chửi anh, thậm chí là nguyền rủa anh. Không cần biết ai sai, ai đúng, cũng chả cần biết người đó có bị oan hay không. Chỉ cần biết khi anh nổi, họ sẽ đưa anh lên tận chín tầng mây. Còn khi anh vướng phải những tin đồn không hay, họ cũng sẽ thẳng thừng mà đạp anh xuống địa ngục không đáy. Làng giải trí, nó đáng sợ như thế đấy. Minh Hạo thực sự rất mệt mỏi, Thường Miên tuy là lo lắng cho anh nhưng không biết nên an ủi anh thế nào. Cô để anh thả lỏng trên sô pha, bóp vai giúp anh, xoa xoa ấn đường đang nhíu lại của anh. Dù đang bị áp lực bủa vây nhưng khi mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt dịu nhẹ của cô cùng những động tác nhẹ nhàng, thanh thoát, anh bỗng cảm thấy mọi chuyện cũng chẳng có gì to tát. Anh ôm lấy gương mặt cô, để trán cô chạm vào trán anh. Minh Hạo đã từng nói: "Chỉ cần có cô bên cạnh, chuyện gì anh cũng có thể vượt qua được". Anh thủ thỉ:

- A Miên, giờ anh đã không còn gì nữa rồi. Em sẽ vẫn ở lại bên cạnh anh chứ?

Thường Miên mỉm cười véo hai má của anh:

- Đồ ngốc này, còn phải hỏi nữa. Không phải em vẫn đang ở bên cạnh anh đấy sao?

Minh Hạo thỏa mãn trước câu trả lời của cô, anh cười thật rạng rỡ. Nụ cười như chứa cả mùa xuân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.