Tạ Tinh cười nhìn Niên Kỳ Hiểu: “Vị công tử này, nếu huynh muốn so tài thơ văn với ta thì huynh chưa đủ trình độ đâu”
Vào lúc này nhiều người xung quanh đều nghĩ Tạ Tinh quá là tự cao tự đại, quanh bắt đầu có tiếng bàn tán xôn xao, hắn nghĩ lại về bài thơ hôm qua của Tạ Tinh, nếu lấy trình độ đó nói ra câu này thì thua xa tứ đại công tử, nhìn Tạ Tinh không chỉ ngông cuồng mà còn là ngu dốt
Phải biết rằng Niên Kỳ Hiểu mới làm ra bài thơ "Ninh thính cao đảo châu ngọc thoái, phương chi thủy diện đã thành băng"
Ngay cả Tuyết Dao cũng lắc đầu, lúc đầu cô còn có một chút suy nghĩ tốt về Tạ Tinh, dù gì hắn cũng đã đi qua phương tây, còn đem về những thứ kỳ lạ ngay cả mọi người cũng không biết. Nhưng Tạ Tinh lại quá ngông cuồng, phải biết được, bài thơ lúc nãy rất là hay
Niên Kỳ Hiểu sắc mặt biến đổi: “Nếu đã như vậy, thì xin phép thỉnh giáo quý công tử”
Tạ Tinh lại gấp cây quạt xếp lại, những người xung quanh đều ngưỡng mộ, có cái quạt xếp trên tay ngầu hơn hắn bọn họ chỉ có hai bàn tay trắng, sau này phải hỏi Tạ Tinh xem quạt xếp này mua ở đâu
Tạ Tinh bắt đầu ngâm thơ: “Thiên lý hoàng vân bạch nhật tiếu, Bắc phong suy nhạn tuyết vân vân, Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, Thiên hạ vấn nhân bất hiểu quân”
Sau khi Tạ Tinh ngâm xong, cả khu vực đều trở nên tĩnh lặng. Cảnh tượng biệt ly trong cảnh trời tuyết rơi đã hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-vu-cuu-than/36888/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.