Chương trước
Chương sau
Vị cao thủ Trần sư phụ này coi như không nhìn thấy vẻ bất mãn của Viên đại công tử, ngữ khí bình tĩnh nói: "Viên đại công tử, cha ngươi khi để ta phụ trách an toàn của ngươi ở Thượng Hải, đã đáp ứng ta rằng, một khi phát sinh ra chuyện tình uy hiếp đến sự an toàn của công tử, mọi việc đều phải do ta làm chủ, ta nói cái gì ngươi cũng không thể cự tuyệt. Bây giờ ta xin mời Viên đại công tử lập tức rời khỏi chỗ này, để ta bảo vệ ngươi trở về chỗ ở đi!"
Viên đại công tử nghe vậy rất là kinh ngạc, nhìn Vương Chí Đạo một chút, giọng khó tin nói: "Trần sư phụ, ngươi đang nói đùa à! Chỉ bằng hắn một người, có thể uy hiếp an toàn của ta?"
"Không phải hắn!" Trần sư phụ giọng nói vẫn bình thản trầm tĩnh, "có một đám sát thủ đã trà trộn vào đây, ta có thể cảm giác được sát khí của bọn họ. Mặc dù không biết chúng nhằm vào ai, nhưng để tránh cho vạn nhất, Viên đại công tử hay là xin nghe ta, mau rời khỏi chỗ này, trở về công trạch đi!" (1)
Lời này vừa ra, đám người hầu của Viên đại công tử cùng bọn người Hoàng Kim Vinh đều không tự chủ được, trở nên khẩn trương, thậm chí có vài vệ sĩ còn rút súng lục ra, cảnh giác nhìn bốn phía. Súng lục chỉ là khẩu pạc-hoọc, mặc dù cổ lỗ sĩ, nhưng lực sát thương cũng không phải là thân thể bình thường có thể chịu đựng được.
Vương Chí Đạo biết cao thủ chân chính như Trần sư phụ, cảm giác cũng rất nhạy cảm, hắn nói có sát thủ trà trộn tiến vào, hẳn là nhất định không sai. Vì vậy lập tức thấp giọng nói với Ô Tâm Lan phía sau: "Ô sư tỷ, nghe ta dặn đây, đợi lát nữa khi ta nói các người đi, ngươi lập tức che chở cô Chu Điệp rời khỏi đây, ta sẽ ở sau đoạn hậu cho các ngươi. Ra cửa liền lập tức lên xe rời đi"
Nhìn thấy Vương Chí Đạo ngữ khí nghiêm túc ít thấy, Ô Tâm Lan cùng Chu Điệp đều không tự chủ được mà gật đầu.
Lại nghe Vương Bảo Lực cười to một tiếng: "Trần Phát Học, không phải ngươi đang cố ý giúp tiểu tử này đấy chứ? Nơi đây là Thanh bang địa bàn, Thanh bang ba vị đương gia cũng đang ở đây, sao dám có sát thủ đến gây sự? Ngươi đừng nói láo dọa người, làm ta sợ hãi..."
Chưa thấy trả lời, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng cười to nói: "Viên đại công tử, nguyên lai là người ở chỗ này sao, Sơn Khẩu tiên sinh cho ta tìm người thương lượng lại một chút chuyện ngày hôm qua đang nói, ồ, sao các ngươi lại làm gì? Lại còn rút súng ra? Là ai như vậy, có mắt không tròng, dám đắc tội Viên đại công tử?"
Người đến là một người mập mạp nhìn cum cúp như chó, hắn vốn nhìn thấy Viên đại công tử lòng đầy vui mừng, nhưng khi đến gần lại phát hiện ra mọi người thần sắc không đúng, có vệ sĩ lại còn rút súng ra, không khỏi ngạc nhiên, bước chân không tự chủ được ngừng lại.
"Cẩn thận!"
Trần Phát Học bỗng hô lên cảnh cáo. Đáng tiếc vẫn chậm một bước, một thanh phủ đầu(2) đột nhiên bay tới, "chát" một tiếng bổ ngập vào sau ót gã mập kia.
Não tương cùng máu tươi cùng bắn ra, gã mập vẻ mặt kinh ngạc, con mắt trợn trừng khó hiểu, ngã xuống.
Ở đây những người chưa từng chứng kiến cảnh tượng tanh máu này đều kinh sợ hét lên, cả Chu Điệp cùng Ô Tâm Lan cũng hòa tiếng thét chói tai.
Một bóng người chợt hiện ra đi tới, một tay rút ra cây phủ đầu đang cắm trong ót gã mập, thổi lên lưỡi búa còn dính máu tươi, lạnh lùng cười nói: "Thân là người Trung Quốc, nhưng lại làm tay sai cho người Nhật Bản, còn giúp cho Nhật Bản giết hại đồng bào mình, đáng chết!"
Nếu như lúc trước Vương Chí Đạo toát ra sát khí động tim, thì sát khí người này chính là làm cho người khác vỡ mật, nhất là thêm cảnh tượng giết người máu me này, làm cho người đến thoạt nhìn như sát thần từ Tu La địa ngục.
"Còn ngươi nữa!" Người này đột nhiên dùng búa chỉ vào Viên đại công tử quát: "Ngươi dám cùng người Nhật Bản hợp tác, bán đứng chính quốc gia mình, ngươi cũng phải chết!"
Viên đại công tử nghe vậy biến sắc, lạnh lùng ra lệnh: "Ngạo Sơn, giết hắn cho ta!"
Một thanh phi đao viu một tiếng bắn tới người cầm búa. Người này vung búa lên chặn lại phi đao. Đồng thời vang lên mấy tiếng quát to, vài hán tử đồng dạng cầm búa trong đám đông xông ra, đều quát lớn lên: "Các huynh đệ, mau giết thằng giặc bán nước, lên đi!"
Đám người Hoàng Kim Vinh lúc đó mới kịp phản ứng, Trương Khiếu Lâm quát: "Lớn mật hung đồ, dám giết người ở địa bàn Thanh bang chúng ta, các huynh đệ, bắt bọn họ cho ta!"
Hoàng Kim Vinh ba huynh đệ được vệ sĩ hộ tống nhanh chóng lui về sau, mà Viên đại công tử cũng được Trần Phát Học cùng Vương Bảo Lực đưa xuống, người khác lập tức tiến lên nghênh đón đám phủ đầu sát thủ kia.
Vương Chí Đạo nhanh chóng hướng Ô Tâm Lan cùng Chu Điệp nói: "Đi ngay, mau rời khỏi đây!"
Vừa nói hắn vừa lập tức ôm lấy Chu Điệp, nhanh chóng mang theo nàng chạy ra cửa, Ô Tâm Lan cũng gắt gao đi sát theo bên cạnh. Mà Thái Gia Dương cùng Chu Quốc Phú cũng cùng đi theo.
Sau khi rời xa vòng chiến, Vương Chí Đạo không nhịn được quay đầu nhìn lại một chút, chỉ thấy đám phủ đầu sát thủ đã bị súng pạc-họoc giải quyết gần một nửa, bởi vì ở đây có rất nhiều danh gia quyền quý, đám vệ sĩ này nếu không ngắm chắc cũng không dám nổ súng bừa bãi, nếu không phải thế chỉ sợ đám phủ đầu sát thủ kia không ai còn sống. Hợp cùng Thanh bang động thủ chính là đám cao thủ đông đảo thủ hạ Viên đại công tử. Nhất là người trẻ tuổi dùng phi đao tên gọi Ngạo Sơn kia. Một mình chặn lại phủ đầu sát thủ xuất hiện đầu tiên, một thanh tiểu đao trong tay cùng cây búa của phủ đầu sát thủ đấu nhau bất phân thắng bại. Xem ra thủ hạ của Viên đại công tử, nhiều người có thực lực. Text được lấy tại truyentop.net
Nhưng là đám phủ đầu sát thủ này mỗi người đều như điên cuồng, hung mãnh không sợ chết, mặc dù người chết mất một nửa, vẫn không hề có chút khiếp đảm, nổi điên hướng Viên công tử ào ào xông tới. Trong đó có ba người thân mình đã trúng đạn, máu chảy ròng ròng, vẫn vọt được tới trước mặt Viên đại công tử, ba thanh phủ đầu nhất tề bổ xuống.
Trần Phát Học thấy thế khẽ nhíu mày, không hiểu hắn làm động tác gì, đã tới ngăn cản trước mặt Viên đại công tử rồi, hai tay một phát bắt trúng cổ tay hai phủ đầu sát thủ, trở mình xoay cổ tay một cái, hai sát thủ kia đồng thời lộn nhào 360 độ trong không khí, khuôn mặt đập mạnh xuống nền nhà, lập tức ngất đi.
Sau đó, Trần Phát Học cước bộ lại động, đã tiến sát vào thân thể phủ đầu sát thủ thứ ba, thân trên rung mạnh một cái, một đòn dứt khoát gọn gàng đẩy ra, làm cho phủ đầu sát thủ kia giống như bị điện giật, bay ngược trở lại xa đến mười bước, nặng nề đụng lên một cây cột, cây cột rõ ràng bị chấn nứt ra một đường.
Đang cùng Vương Chí Đạo quay đầu lại xem, Chu Quốc Phú thấy một màn này, trên mặt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, giật mình nói: "Thật là thân thủ lợi hại, người này tuyệt đối là chân chính cao thủ, ta nhất định phải tìm hắn luận bàn một chút!"
Vương Chí Đạo nghe vậy cười nói: "Cao thủ xuất sắc nhất Trần Gia Câu mấy năm gần đây, Trần Phát Học, trước mắt ngươi và ta không có thể so sánh được. Chu đại ca, muốn cùng hắn luận bàn, còn phải tiếp tục cố gắng mới được!"
"Ngươi biết hắn sao?"
"Chỉ là nghe nói qua! Chu đại ca, ông chủ Thái, vì an toàn của cô Chu Điệp, chúng ta đưa nàng về, vì vậy tạm biệt, có thời gian nhất định đi Mộng Ảo quán bar tìm các ngươi uống rượu, cáo từ!"
Sau khi ngồi lên xe của Chu Điệp, tài xế A Đông vẫn không nói một lời, cũng không hỏi bọn họ xem xảy ra chuyện gì, chỉ là yên lặng lái xe.
Qua một lúc lâu, hai nàng tâm tình mới từ từ bình phục lại.
Ô Tâm Lan nói: "Vương Chí Đạo, đám phủ đầu sát thủ này hung hãn quá, tự nhiên dám trước mặt mọi người sát nhân? Rất là vô pháp vô thiên mà!"
Vương Chí Đạo lạnh lùng nói: "Không có nghe thấy bọn họ nói sao? Bị giết chính là một hán gian, chết không đáng tiếc!"
Chu Điệp có chút rối loạn, nói: "Vương Chí Đạo, ta hiểu rõ Viên đại công tử kia, hắn là người lòng dạ hẹp hòi, ngươi hôm nay xông tới hắn như vậy, hắn sẽ nhớ thù."
Vương Chí Đạo hỏi: "Chu Điệp, cô mời ta đến, để làm cái gì?"
"Đương nhiên để cho ngươi bảo vệ ta!"
"Như vậy cái gì cũng không nên nói nhiều lời, có làm gì có nói gì, không cần rối loạn, vô luận như thế nào ta đều bảo vệ cô."
Xe đột nhiên dừng lại, Chu Điệp cùng Ô Tâm Lan không phòng bị suýt chút nữa bị ngã lên trên.
Vương Chí Đạo hỏi: "A Đông, tại sao dừng xe?"
A Đông bình tĩnh nói: "Phía trước có người nằm."
Chu Điệp đã nhìn qua cửa sổ xe thấy được người ngã nằm trên mặt đất kia, kinh hô: "Trời ơi, hắn chính là phủ đầu sát thủ, sao hắn lại chạy được đến trước chúng ta?"
A Đông vẫn rất bình tĩnh nói: "Bởi vì chúng ta đi theo đường lớn quanh co, hắn chính là đi đường tắt."
Ô Tâm Lan cũng nhìn thấy rõ người kia, quả nhiên là sát thủ đã đánh chết gã mập ở Đại Thế Giới, bất quá lúc này hắn một thân đầy máu, nằm trên mặt đất không nhúc nhích, không biết sống hay chết.
Vương Chí Đạo lạnh lùng nói: "Đừng để ý đến hắn, vòng qua hắn tiếp tục đi!"
"Không được!" Ô Tâm Lan phản đối nói: "Sư phụ bảo chúng ta không thể thấy chết không cứu, huống chi ngươi nói, hắn giết chính là Hán gian, nếu giết Hán gian, đó chính là người tốt, chúng ta sao có thể không cứu hắn?"
Chu Điệp cũng nói: "Cứu một mạng người, còn hơn xây bẩy cấp phù đồ (3),Vương Chí Đạo, ngươi cứu hắn lên xe đi!"
Vương Chí Đạo trầm mặc vài giây, rồi gật đầu nói: "Được rồi, bất quá sau này đừng hối hận!"
---------------------
Chú thích:
(1) - Công trạch: nhà công vụ, xây ở các địa phương để cán bộ quan chức nhà nước đi công tác thì nghỉ lại.
(2) - Phủ đầu: lưỡi rìu nhỏ có gắn cán ngắn, vốn là dụng cụ của thợ mộc, nhưng cũng là vũ khí ưa thích của hắc bang Thượng Hải xưa kia.
(3) - Bẩy cấp phù đồ: tòa tháp bảy tầng lơ lửng trên mây của Phật, xây bẩy cấp phù đồ chính là hình thức tiến cúng Phật, công đức rất lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.