Vô luận là đám khán giả kháng nghị như thế nào, đám người Vương Chí Đạo cố gắng như thế nào, sự thật rằng Vương Tử Bình bại dưới tay Liễu Sinh Đấu Hồn vẫn cứ kết thúc mà không thể nghịch chuyển, cho dù Tôn Lộc Đường, Cam Mạc Nhiên cùng Tống Thế Vinh ba người phản đối cũng không có cách nào thay đổi. Hành vi của Liễu Sinh Đấu Hồn mặc dù vô sỉ, nhưng lại đích xác không có vi phạm quy tắc của Vạn quốc võ thuật đại hội. Sơn Khẩu Dụ Nhân xảo diệu lợi dụng một cái sơ hở này, đem hết mọi thanh âm kháng nghị của mọi người hất trở về. Vì vậy, Liễu Sinh Đấu Hồn lại một lần nữa được vào vòng trong, tiến nhập tứ cường, làm cho cuộc đấu tranh gay gắt giữa tiểu Nhật Bản mà đại diện là Sơn Khẩu Dụ Nhân cùng đám người Trung Quốc Vương Chí Đạo lần đầu tiên đạt được thắng lợi không nhỏ. Sau khi nghị luận ồn ào hết một hồi lâu, khán giả đành chậm rãi im lặng trở xuống, trong lòng có chút không cam lòng chuyển sang chờ đợi trận đấu tiếp theo. Đối với Liễu Sinh Đấu Hồn, bọn họ chỉ có thể đem hy vọng ký gửi lên trên người Vương Chí Đạo, hy vọng trong trận đấu ở vòng đấu tiếp theo, Vương Chí Đạo có thể thay tất cả khán giả cho Liễu Sinh Đấu Hồn ăn một trận để hảo hảo giáo huấn hắn! Thất bại bất ngờ của Vương Tử Bình hiển nhiên làm cho Đại loa rất khó nuốt trôi, khi giới thiệu trận đấu tiếp theo ngữ khí hữu thanh vô lực, lộ ra bộ dáng tâm không cam lòng không muốn. Chỉ có điều là thái độ của Đại loa mặc dù khó coi, thế nhưng cũng không làm giảm sức hấp dẫn của trận đấu sắp tới đối với đám khán giả. Mặc dù đám khán giả bị một trận chiến của Vương Tử Bình cùng Liễu Sinh Đấu Hồn kích thích khiến cho trong lòng tràn đầy căm phẫn, nhưng là trận tỷ thí tiếp theo vẫn giữ chân bọn họ không ly khai khỏi hiện trường. Bởi vì trận thi đấu tiếp theo chính là trận so tài giữa Tinh Võ Môn Trần Chân cùng Tôn Đại Chu con trai của Tôn Lộc Đường! Trần Chân chính là anh hùng Tinh Võ Môn. Sau khi trở lại Thượng Hải vì cái chết của sư phụ Hoắc Nguyên Giáp mà nổi giận xông vào Hồng Khẩu đạo tràng, đánh cho tất cả võ sĩ Nhật Bản trong đạo tràng hoa rơi nước chảy, hành động vĩ đại rung động đến trái tim người Trung Quốc. Chỉ cần một sự kiện này, đã đủ làm cho uy vọng của Trần Chân tại Tinh Võ Môn không có ở dưới Vương Chí Đạo. Ba trận đấu ở các vòng đấu trước trong Vạn quốc võ thuật đại hội, Trần Chân đã biểu hiện không thua công lực của Hoắc Nguyên Giáp, cái loại công phu quyền cước kinh người có thể đánh ra âm thanh phá không tê tâm liệt phế làm hắn đánh đâu thắng đó, ai ngăn cản lập tức bị đánh ngã. Trong ba đối thủ ở ba trận đấu trước, coi như là Xiêm La quyền vương Nãi Bồng Đông thực lực cực mạnh cũng không hề gây được một điểm uy hiếp đối với hắn, cuối cùng hắn vẫn không hề tổn thương mà đạt được thắng lợi. Sau khi nhìn biểu hiện của Trần Chân, đại đa số khán gia cũng tán thành rằng nếu luận về lực công kích, Trần Chân có thể là một vị mạnh nhất trong các tuyển thủ tham gia thi đấu ở Vạn quốc võ thuật đại hội. Về phần Tôn Đại Chu con trai của Tôn Lộc Đường, thì lại được đám khán giả cho rằng hắn là một vị tuyển thủ có năng lực phòng thủ mạnh nhất. Cho dù biểu hiện của hắn không có làm cho mọi người nhìn xem đã mắt như Trần Chân, nhưng là ba đối thủ ở ba trận đấu trước đều là những người siêu cường. Không bàn đến đối thủ ở vòng đấu thứ nhất, đệ tử ở vòng đấu thứ hai chính là Thượng Vân Tường siêu sao của võ thuật Trung Quốc, công lực cao đến kinh thế hãi tục. Nhưng là Tôn Đại Chu lại có thể bằng Tá lực chi thuật của hắn đem đối thủ đánh hạ lôi đài, mặc dù có chút thủ đoạn, nhưng là có thể ngăn cản được công kích của Thượng Vân Tường, đã nói lên được năng lực phòng thủ của Tôn Đại Chu rất mạnh. Phải biết rằng Thượng Vân Tường chính là Hình Ý đại sư kế thừa Hình Ý chi Vương Quách Vân Thâm sau này được người đời tán dương là "Bán bộ Băng quyền, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ", công lực trên tay mạnh mẽ đến có thể dễ dáng đánh gục cả mãnh hổ. Về phần đối thủ Vũ Điền Hốt Giác trong trận đấu thứ ba của Tôn Đại Chu, lại càng là một cao thủ thực lực kinh người, nếu như nói công kích của Thượng Vân Tường thuộc về dạng "Cương", thì Vũ Điền Hốt Giác chính là đại biểu cho "Nhu". Cả hai người một cương một nhu này đều là cao thủ đỉnh cao, cũng đều bị Tôn Đại Chu đánh qua được. Có thể nói rằng xem như các đối thủ của Tôn Đại Chu có tố chất cao nhất ở Vạn quốc võ thuật đại hội, đánh cho hắn khổ cực nhất, bất quá cuối cùng Tôn Đại Chu vẫn thể hiện được năng lực xuất sắc của hắn, đem đối thủ đá xuống khỏi lôi đài. Tổng hợp lại mà nhìn, Trần Chân cùng với Tôn Đại Chu, ngoại trừ rằng một người trọng về phần tiến công, một người thiên về phần phòng thủ, thực lực có thể nói là cân sức ngang tài, rất khó phân biện ra được cao thấp, cho nên trận tỷ võ giữa hai người bọn họ lại một lần nữa hấp dận được sự hứng thú của khán giả. Sau khi hai người Tôn Đại Chu cùng Trần Chân đứng lên trên lôi đài, đồng thời ôm quyền. Hai người đều là người yêu thích võ thuật, cùng nhau du học tại Nhật Bản, lại cùng là người của Đồng Minh hội, thật có thể nói là đồng chí đồng đạo. Lúc này cả hai người đồng thời đứng lên trên lôi đài, nhưng lại không hề có cái loại áp lực giữa hai đối thủ, mà ngược lại biểu tình trên mặt hai người phảng phất có chút vui sướng nhẹ nhàng giống như các sư huynh đệ đồng môn đang muốn luận bàn võ công. Hai người mặc dù đã quen biết nhiều năm, thế nhưng hai người vẫn chưa từng chân chính đấu qua một trận, hôm nay lại có một cơ hội ở trước mặt nhiều cao thủ quan sát như vậy mà tiến hành một trận so tài, đối với hai người mà nói, đây chính là một điều thú vị đáng để nếm trải. Tôn Đại Chu cười nói: "Trần Chân huynh, ngươi và ta quen biết đã nhiều năm, vẫn không có cơ hội để hảo hảo luận bàn một chút. Ngàn chờ vạn mong có một cơ hội, nghĩ không ra là lại rơi vào trường hợp này. Chỉ là không biết hôm nay ta và ngươi, rốt cục là ai sẽ ở lại trên đài tiếp tục tiếp nhận khiêu chiến tiếp theo đây?" Trần Chân hướng về Tôn Đại Chu cười nói: "Tôn huynh, hai người chúng ta lúc này có thể đứng ở trên lôi đài này hẳn là nên cảm thấy kiêu ngạo mới đúng. Nhật Bản cùng các cường quốc phương Tây cưỡng đoạt lấy quyền tổ chức Vạn quốc võ thuật đại hội, phái quyền thủ của bọn họ đến tham chiến, đơn giản là muốn đàn áp sĩ khí của người Trung Quốc chúng ta, làm cho người Trung Quốc chúng ta phải tự nhận là Đông Á bệnh phu, đáng tiếc đến lúc cạnh tranh cuối cùng lại toàn là chuyện nội bộ của người Trung Quốc chúng ta. Ngươi và ta hôm nay vô luận là ai thua ai thắng, cũng là sự kiêu ngạo của người Trung Quốc chúng ta. Chúng ta muốn cho toàn bộ mọi người trên thế giới đều phải biết rằng người Trung Quốc chúng ta, không phải là Đông Á bệnh phu!" Một hồi diễn thuyết này của Trần Chân oai phong lẫm liệt, nhất là mấy câu nói sau cùng lại càng thể hiện cảm xúc mãnh liệt dâng trào, lập tức dẫn dắt theo một tràng lớn tiếng ủng hộ dưới lôi đài. "Hay!" Tôn Đại Chu bị Trần Chân cảm hóa, cũng lớn tiếng nói lên: "Vậy thì hai chúng ta hãy cùng thể hiện hết mình. Làm cho những đồ vô sỉ không biết tốt xấu vọng tưởng khi dễ người Trung Quốc chúng ta được kiến thức một chút sự ảo diệu trong võ thuật chân chính của Trung Quốc chúng ta!" Sơn Khẩu Dụ Nhân thấy bộ dáng hai người ung dung đàm đạo, cười nói tự nhiên, trong lòng không khỏi bực bội lên tiếng nói: "Hai người các ngươi là đến luận võ hay là tới nơi này bán nghệ? Nếu không muốn đánh nhau thì cứ nói, hai người các ngươi trực tiếp thương lượng một chút xem người nào ở lại trên đài, người nào tự động xuống đài là được, không cần phải đánh nhau nữa!" Lời của Sơn Khẩu Dụ Nhân vừa ra khỏi miệng, đã bị một ánh mắt như muốn giết người của Trần Chân nhìn lại. Trần Chân lạnh lùng nói: "Trung Quốc chúng ta chính là một quốc gia có nghi lễ đàng hoàng, mặc dù là luận võ nhưng vẫn phải chú ý đến lễ nghi. Sao lại có thể giống như con chó điên không nói được một lời đã cắn người!" Sơn Khẩu Dụ Nhân vốn dĩ cũng là một người giỏi nói năng tranh biện, nhưng là lão vừa nhìn đến ánh mắt như muốn giết người từ hai tròng mắt của Trần Chân, lại nhớ lại truyền ngôn về việc Trần Chân nổi giận xông vào Hồng Khẩu đạo tràng đánh cho các võ sĩ Nhật Bản tổn thương tàn phế đứng lên không nổi, biết rõ người này là một hán tử máu nóng, nếu bị chọc giận thì chuyện gì cũng làm ra được, nên rốt cục miệng đã há ra nhưng cũng đành không dám cùng Trần Chân đấu miệng. Lời nói của Trần Chân truyền đến dưới đài lại lập tức dẫn khởi tiếng hoan hô của một đám đông người Trung Quốc, nếu như vào lúc này Trần Chân quát to một tiếng "Giết chết người Nhật Bản!", tin tưởng rằng Sơn Khẩu Dụ Nhân dù có bay lên trời cũng tuyệt đối sẽ bị đám đông tại tràng lôi xuống đem nấu rượu. Tôn Lộc Đường dưỡng khí công phu mặc dù rất cao, nhưng đối với Sơn Khẩu Dụ Nhân vẫn cảm thấy rất là chán ghét, chỉ là ngại về thân phận hiện tại của mình, không thể không giả bộ ủng hộ lão. Lúc này Trần Chân đã nói ra hết mấy câu xả giận, làm cho Tôn Lộc Đường không khỏi âm thầm cao hứng, nhưng nhìn đến sắc mặt Sơn Khẩu Dụ Nhân so với người chết còn muốn khó coi hơn, Tôn Lộc Đường vội ho một tiếng, nói với hai người đang đứng trên lôi đài: "Hai người các ngươi không nên nhiều lời nữa, bắt đầu luận võ đi!" Hai người Trần Chân nghe được lời nói của Tôn Lộc Đường, đều nhìn nhau khẽ cười, không cần phải nói nhiều lời nữa, đồng thời bày ra tư thế lâm chiến. Có lẽ là minh bạch được Trần Chân là một đối thủ chân chính, cho nên Tôn Đại Chu không hề ẩn tàng nữa, mà lập tức bày ra khởi thủ thế của Thái Cực Quyền, dùng công phu Thái Cực Quyền bản thân mình am hiểu nhất để mà nghênh địch. Thái Cực Quyền luôn luôn là lấy tĩnh chế động, hậu phát chế nhân mà thành danh, chú ý nhất chính là địch bất động thì mình bất động, địch muốn động mình động trước. Mặc dù mới vừa rồi thần thái của Tôn Đại Chu hưng phấn phụ họa cùng lời nói của Trần Chân, thế nhưng vừa bày ra tư thế nghênh chiến của Thái Cực Quyền, hắn lập tức đã có thể làm cho bản thân mình lãnh tỉnh trở lại. Trần Chân là đệ tử Tinh Võ Môn, sở học rất rộng, đối với những tri thức cơ bản nọ kia của Thái Cực Quyền hiển nhiên là đã sớm quen thuộc, lúc này nhìn thấy Tôn Đại Chu bày ra Thái Cực Quyền khởi thủ thế, biết hắn sẽ không chịu ra tay trước, lập tức hướng Tôn Đại Chu ôm quyền nói: "Xin đắc tội!". Sải bước một cái đã lướt đến trước mặt Tôn Đại Chu, tay phải Trực quyền đánh ra, nhằm thẳng vào giữa mặt Tôn Đại Chu. Mặc dù chỉ là một đòn Trực quyền đơn giản, nhưng là dưới lôi đài cũng có thể nghe được tiếng phá không chân chân thực thực, chứng minh cho mọi người đều thấy uy lực của một quyền này chẳng những so với chiêu thức của đấm bốc Tây dương không hề thua kém, hơn nữa so với chiêu thức của đấm bốc Tây dương càng thực dụng hơn, càng trực tiếp hơn. Tôn Đại Chu cước bộ dịch sang, đầu nghiêng một cái, hai tay xảo diệu vẽ một cái vòng tròn hướng về phía trên cổ tay Trần Chân mà gạt đến. Quyền đầu của Trần Chân vừa nhanh vừa độc đủ để đánh nát tim dập phổi khi vừa đụng đến trên hai tay của Tôn Đại Chu vậy mà lại ngay lập tức mất đi độ chuẩn xác, bị đẩy lệch qua một bên. Phương pháp Tá lực Thái Cực Quyền Thôi thủ vô cùng đơn giản đã phá giải được phá không quyền của Trần Chân. Công phu trên tay vừa rồi của hai người đều là công phu nhập môn đơn giản nhất, nhưng là uy lực của nó so với công phu cao thâm nhất lại càng chấn nhiếp kẻ khác, không ít người luyện võ nhìn hai người so chiêu, cũng bắt đầu suy nghĩ tại sao động tác công kích cùng phòng thủ đơn giản như thế nhưng khi đến tay hai người lại có thể có công hiệu như vậy. Chỗ diệu dụng lớn nhất của Thái Cực Quyền là ở lúc dùng ra Tứ lạng bạt thiên cân, dù là người thần lực có sức mạnh cử được ngàn cân, nếu như đụng với cao thủ Thái Cực Quyền đều không làm được nên chuyện gì. Nghe nói, nhiều năm về trước đã có một vị cao thủ Thái Cực Quyền am hiểu nhất chiêu thuật Tứ lạng bạt thiên cân này, chỉ cần người khác đụng vào tay hắn cũng đừng nghĩ có thể buông tay ra được, người kia vừa phát lực hắn đã lấy thủ pháp Tứ lạng bạt thiên cân lôi kéo thân thể của người kia thành một vòng tròn, liên tục đến khi người kia dùng đến tận phần khí lực toàn thân cuối cùng, bị mệt đến chết mới thôi. Mặc dù người đó làm như thế là quá mức ác độc, nhưng cũng đủ để thể hiện được chỗ lợi hại của Thái Cực Quyền. Trần Chân từng nghiên cứu tỷ mỉ các loại võ học, đối với các đạo lý trong đó hiển nhiên phi thường rõ ràng, lập tức hạ cước ổn trụ thân hình, quyền phải thu hồi trở về, không để cho Tôn Đại Chu tùy ý chuyển động theo thủ thế vẽ vòng tròn. Trần Chân một kích không thành, cũng không có vì thế mà đình chỉ công kích. Cước bộ đạp mạnh một phát, biến quyền thành chưởng giống như mũi tên rời khỏi dây cung bắn thẳng về phía bộ ngực Tôn Đại Chu. Tôn Đại Chu chân sau lui tiếp về sau một bước, tay trái phía sau tay phải phía trước, thân thể xoay đi thành một mặt nghiêng nhằm vào khoảng trống giữa song chưởng của Trần Chân mà lách xuyên vào. Vương Chí Đạo nhìn hai người đứng trên lôi đài đang đánh tới khó phân thắng bại, lầm bầm tự nói: "Ừ, ta quả nhiên không liệu sai, Tôn Đại Chu cũng là một cao thủ Thái Cực Quyền, công phu Thái Cực Quyền của hắn thoạt nhìn còn muốn mạnh hơn một chút so với Trần Phát Học." "Ngươi tại sao lại nói như thế, chẳng lẽ Ngũ sư huynh sẽ thua ở trên tay Tôn Đại Chu hay sao?" Thanh âm Ô Tâm Lan từ bên cạnh vang lên, từ sau khi Vương Chí Đạo nói cho nàng biết rằng hắn có thể sẽ ra đi, Ô Tâm Lan quả nhiên là hắn đi tới đâu nàng vẫn luôn theo sát tới đó. Vương Chí Đạo nhìn chằm chằm lên lôi đài, trong miệng nói: 'Ta cũng không có nói là Ngũ sư huynh sẽ thất bại trong tay hắn, ta chỉ là nói Thái Cực Quyền của Tôn Đại Chu này so với Trần Phát Học còn muốn mạnh mẽ hơn. Thái Cực Quyền của Tôn Đại Chu cũng không đồng dạng như các chiêu thức chỉ luyện chết của các lão tiền bối. Thái Cực Quyền của các thế hệ trước mặc dù luyện đến xuất thần nhập hóa, rất là dẻo dai nhẫn nại, nhưng nếu gặp phải những dạng như Ngũ sư huynh, tốc độ xuất kích vừa nhanh vừa tàn nhẫn, chỉ cần một lần phòng vệ không đủ sẽ bị đánh bại, thậm chí còn bị đánh ngã xuống, làm sao còn có thể chờ tới khi đối thủ tiêu hao kéo dài. Cứ nhất mực phòng thủ mà gặp phải cao thủ đánh nhau chân chính, thì đúng là tự mua dây buộc mình. Tôn Đại Chu ngay từ đầu đã dùng đến chiêu thức trong thủ có công, hiểu được như thế nào chiếm đoạt tiên cơ, so với phòng ngự đơn thuần của Trần Phát Học thì rõ ràng là mạnh hơn nhiều. Ừ, trận đại chiến này có thể nói là đem toàn bộ tinh túy của võ thuật Trung Hoa thể hiện ra hết." Ô Tâm Lan thấy Trần Chân trên đài lúc này giống như một thanh bảo kiếm đã kinh qua chiến trường từ rất lâu, các động tác đều như là lưu thủy hành vân, mỗi chiêu mỗi thức công kích ra đều mạnh mẽ hữu lực cũng mang theo thanh âm phá không thật lớn, hình tượng như chiến thần giá lâm, xu thế không thể kháng cự. Chỉ có điều là mặc dù thanh thế dọa người như thế, nhưng là trên mặt Trần Chân lại thoáng lộ ra nét tươi cười. Ô Tâm Lan có chút kinh ngạc nói: "Ta chưa từng nhìn thấy lúc Ngũ sư huynh cùng người luận võ còn có thể tươi cười vui vẻ như thế kia!" Text được lấy tại truyentop.net Vương Chí Đạo cười nói: "Việc này là đương nhiên. Mỗi một người tập vĩ đều mong có một cơ hội được cùng cao thủ chân chính so chiêu luận võ, bởi vì thực lực của mỗi cá nhân chỉ ở dưới tình huống đối địch với cao thủ có thực lực tương đương mới có thể thể hiện ra được. Ngũ sư huynh am hiểu nhất chính là công kích, cơ hồ là không ai có thể kháng cự, mà Tôn Đại Chu lại am hiểu nhất chính là phòng thủ, có thể nói là hắt nước vào cũng không lọt. Hai người một công một thủ, một cương một nhu, hình dung rõ nhất chính là một ngọn mâu sắc bén nhất đấu với một tấm thuẫn chắc chắn nhất, có thể nói chính là kỳ phùng địch thủ, tương ngộ lương tài. Cơ hội để có thể gặp nhau như thế này trên cùng một lôi đài, ở cùng một thời đại, cũng không dễ thấy, có biết bao nhiêu đại hiệp cao thủ đều là vì không tìm được đối thủ hoàn mỹ mà cảm giác được sự tịch mịch, buồn bực không vui. Ngũ sư huynh cảm giác thấy vui vẻ, Tôn Đại Chu cũng không phải là không." Ô Tâm Lan hướng về lôi đài nhìn lại, quả nhiên, trên mặt Tôn Đại Chu cũng đang lộ ra nét tươi cười hưng phấn. Tôn Lộc Đường nhìn lại thân thủ của con trai mình, không khỏi âm thầm gật đầu. Tôn Đại Chu đích xác đã đạt tới chân truyền của bản thân lão, mặc dù nói về phần công lực thì so với công lực của bản thân lão có chút không bằng, thế nhưng nếu mà nói về những người trẻ tuổi tu luyện Thái Cực Quyền, Tôn Đại Chu cũng đã đủ để gọi là danh gia rồi. Ô Tâm Lan nhìn lại hai người trên đài, lại đột nhiên hỏi: "Chí Đạo, nếu hai người bọn họ mỗi người một vẻ, vậy thì ngươi nói xem rốt cục thì người nào sẽ dành phần thắng đây?" Vương Chí Đạo vẫn nhìn không chuyển mắt lên lôi đài, trả lời: "Công phu phòng ngự của Tôn Đại Chu mặc dù đã luyện đến rất cao cường, nhưng là ta đã sớm nói qua rồi đó, phòng ngự cho đến mức tận cùng cũng không ngoại trừ là để tự bảo vệ mình, cũng không thể dùng lui địch. Chân chính phòng ngự hoàn mỹ chính là tiến công, chỉ có tích cực tiến công mới có thể dành được thắng lợi cuối cùng. Cho nên ta cho rằng, thắng lợi cuối cùng nhất định sẽ thuộc về Ngũ sư huynh!" Ô Tâm Lan không phục nói: "Ta thấy điều này không đúng rồi, ta xem tay của Tôn đại ca đến giọt mưa cũng không rơi thấu, chỉ cần hắn cứ tiếp tục kéo dài như vậy, thời gian càng lâu, thì Ngũ sư huynh bởi vì thể lực giảm xuống mà thế công sẽ bị chậm lại, đến lúc đó không phải là hắn sẽ có thể chuyển thủ sang công hay sao?" Vương Chí Đạo cười nói: "Nha đầu nhà ngươi thật đúng là một nữ nhân đại bất trung, chẳng lẽ ngươi mong muốn cho Ngũ sư huynh thua hay sao? Ngươi hãy xem sau khi ta nói cho Ngũ sư huynh cùng các sư huynh đệ khác được biết, thì mọi người sẽ thu thập ngươi như thế nào!" Ô Tâm Lan dậm chân nói: "Ta không phải là có cái ý tứ ấy, ta chỉ là muốn cùng ngươi bình luận một chút xem hai người công phu ai cao ai thấp. Nào có ai tiểu nhân hèn hạ như ngươi len lén đi mách lẻo hả!" Vương Chí Đạo nhìn thấy trên lôi đài trận luận võ càng lúc càng ác liệt, liền không hề để ý đến lời phản bác của Ô Tâm Lan nữa mà chuyên chú nhìn lên trên đài. Trên lôi đài Trần Chân cùng Tôn Đại Chu không thể duy trì quá lâu, hai người đều đã thấm mệt, một thân mồ hôi đầm đìa. Trần Chân lúc này đã bỏ qua công kích bằng phá không quyền mạnh mẽ hữu lực, chuyển sang sử dụng thối pháp liên hoàn công kích như cuồng phong tảo lạc diệp. Đời sau trong rất nhiều tác phẩm điện ảnh đều tập trung mô tả hai loại võ thuật kinh điển nhất của Trần Chân, một loại chính là Song tiết côn xuất thần nhập hóa, một loại khác chính là thối pháp. Mặc dù trong các tác phẩm điện ảnh có không ít thành phần khoa trương, Vương Chí Đạo cũng chưa có từng chứng kiến Trần Chân sử dụng qua Song tiết côn, nhưng thối pháp của Trần Chân đích xác là cực kỳ cao siêu, không hề thua kém phá không quyền tê tâm liệt phế của hắn. Trần Chân mặc dù đi theo Hoắc Nguyên Giáp tập võ, nhưng đối với võ thuật đã tự có được kiến giải của chính mình, tự xuất ra phong cách riêng. Bộ thối pháp này của hắn, cương nhu tinh tế, co duỗi tự nhiên, giống như mưa rơi trên bờ cát, liên tục nhằm trên người Tôn Đại Chu qua lại đá vào. Tá lực chi thuật nguyên bản cùng với tinh hoa Thái Cực Quyền của Tôn Đại Chu dưới thế công như mãnh hổ xuống núi của Trần Chân đã có vẻ có chút không còn đất dụng võ nữa. Một mực phòng thủ cũng không có nghĩa là không bị tiêu hao thể lực, nhất là muốn phòng thủ được công kích của Trần Chân. Tôn Đại Chu lúc này áo quần cũng đã ướt đầm, mệt đến có chút thở hổn hển. Hắn cảm thấy không ổn, thầm nghĩ rằng nếu cứ tiếp diễn như thế này tất sẽ bị Trần Chân đánh bại. Lập tức hạ quyết tâm, chiêu thức trên tay cũng bắt đầu biến hóa đi theo. Thái Cực Quyền vẫn đang là Thái Cực Quyền, chỉ là Tôn Đại Chu vào lúc này sử xuất ra đột nhiên biến thành nhanh hơn hẳn, đồng thời các động tác nguyên bản dùng để thủ thế, dưới sự biến đổi cước bộ của Tôn Đại Chu, lại hiển nhiên biến thành thế công tuy nhu nhưng có lực. Một trận đánh nhau này của hai người tính cho đến lúc này, chính là một trận đánh nhau đặc sắc nhất, cũng kéo dài nhất, làm cho đám khán giả dưới lôi đài thấy được rất nhiều chiêu thức vốn chưa từng được kiến thức qua. Ngay từ lúc bắt đầu, người xem còn đang không ngừng hoan hô cổ vũ cho hai người, đến lúc về sau, tất cả mọi người đều toàn thần chăm chú nhìn lên trận thi đấu theo phong cách hoàn toàn mới này, phảng phất lúc này không còn giống như trận đấu ở Vạn quốc võ thuật đại hội nữa, mà là giống như hai vị sư huynh ở trong một võ quán bình thường đang thi đấu làm mẫu cho các sư đệ mới nhập môn. Đến ngay cả đám người ngoại quốc đã bị đánh bại cũng không tránh khỏi bị trận tỷ võ giữa hai người Trần Chân cùng Tôn Đại Chu hấp dẫn, chứng kiến được những chỗ lợi hại không nhịn được mà thầm than võ thuật Trung Quốc quả nhiên bác đại tinh thâm, đất đai Trung Quốc quả nhiên ngọa hổ tàng long. Vương Chí Đạo lẩm bẩm nói: "Ừ, xem ra Tôn Đại Chu bại cục đã định rồi!" Ô Tâm Lan liếc mắt lườm hắn một cái tỏ ý xem thường, nói: "Ngươi làm sao mà biết được, không nên đứng ở chỗ này mà ăn nói ba hoa bịa chuyện hả!" Rất hiển nhiên là nàng vẫn còn đang canh cánh trong lòng về chuyện đùa lúc mới vừa rồi của Vương Chí Đạo. Vương Chí Đạo không thèm để ý đến ngữ khí của Ô Tâm Lan, cười nói: "Tôn Đại Chu luôn luôn lấy thủ thế của Thái Cực Quyền mà thành danh, nếu như mà hắn thật sự có thể làm như lời ngươi nói, vẫn kiên trì tiêu hao thể lực của Ngũ sư huynh, có lẽ sẽ còn có cơ hội để xuất kỳ chế thắng. Nhưng là lúc này hắn lại không thể kiên trì được dưới tay Ngũ sư huynh, bắt đầu nóng lòng sốt ruột, biến thành chuyển thủ sang công, điều này có thể nói lên một cái vấn đề..." "Là vấn đề gì?" Mặc dù mới vừa rồi trong tâm âm thầm thề sẽ không nói chuyện trực diện với gã Vương Chí Đạo này nữa, nhưng là Vương Chí Đạo vừa mới mở miệng nói một câu, Ô Tâm Lan lập tức cảm giác được chính bản thân mình có một loại dục vọng đặc biệt muốn được nghe hắn nói. Lúc này Vương Chí Đạo chỉ nói có một nửa rồi bỏ lửng không nói nữa, khiến cho nàng phải vội vàng chuyển thân đến sát người Vương Chí Đạo để nghe hắn nói tiếp. Vương Chí Đạo thấy bộ dáng cấp thiết của Ô Tâm Lan không khỏi âm thầm buồn cười, nhưng trên mặt hắn cũng không biểu hiện ra, chỉ nói tiếp: "Điều này chỉ có thể chứng mình rằng thể lực của Tôn Đại Chu đã bắt đầu cảm giác được có chút uể oải không duy trì được nữa, nên nghĩ muốn sớm chấm dứt trận thi đấu này!" Ô Tâm Lan nghe được hết lời Vương Chí Đạo nói, nhìn lại hai người trên lôi đài, cảm thấy đúng thật, đành gật đầu nói: "Thực là nhìn không ra được, ánh mắt của ngươi thật đúng là chuẩn xác." Vương Chí Đạo cười nói: "Đương nhiên! Ngươi cũng không chịu xem một chút xem đứng ở trước mặt ngươi là người nào ư!" Nhìn bộ dáng dương dương tự đắc của Vương Chí Đạo, Ô Tâm Lan không nhịn được mà đả kích hắn nói: "Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ, ngươi không phải là Vương Chí Đạo hay sao?" Vương Chí Đạo ghé sát vào bên tai Ô Tâm Lan nói: "Không sai, ta chính là Vương Chí Đạo, nhưng ta lại còn là lão công tương lai của ngươi!" Nói xong, nhìn quanh bốn phía thấy không có ai chú ý đến bọn họ, hắn lập tức nhanh như chớp ghé lên khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của Ô Tâm Lan hôn mạnh một cái. Trên mặt Ô Tâm Lan lập tức giống như là đang sốt ba mươi chín độ, dâng lên hai vầng mây đỏ rực. Nàng hờn dỗi đang muốn nhào đến Vương Chí Đạo phát tác, nhưng Vương Chí Đạo đã làm ra một cái thủ thế ra hiệu im lặng, ngăn trụ lại cơn kích động của Ô Tâm Lan, vẻ mặt nghiêm trang nói: "Nơi này chính là chỗ công cộng, ngươi phải chú ý đến hình tượng của bản thân mình chứ!" Ô Tâm Lan tức khí muốn chết, nhưng lại bởi vì bốn phía xung quanh đều là khán giả, đành phải lén lút nhấc chân hung hăng giẫm mạnh lên trên bàn chân Vương Chí Đạo một cái, lập tức không thèm để ý đến hắn nữa. Vương Chí Đạo trong lòng cười khổ, cũng không dám đùa bỡn Ô Tâm Lan nữa, tiếp tục nhìn lên trận đấu đã đến hồi căng thẳng tột độ trên lôi đài. Trên lôi đài thân hình của hai người vào lúc này trong mắt các khán giả đã biến thành có chút mơ hồ, tốc độ của hai người đã phát huy đến mức cực hạn rồi. Những khán giả có nhãn lực không tốt lắm lúc này nhìn thấy đã có chút hoa cả mắt. Những người nhãn lực theo kịp thì âm thầm cao hứng, cho rằng thế này mới là luận võ chân chính. Tâm tình hoàn toàn trái ngược so với Vương Chí Đạo đứng dưới lôi đài, chính là Tôn Lộc Đường Tôn lão gia tử trên bàn trọng tài. Khi lão chứng kiến được thời khắc Tôn Đại Chu phản thủ vi công, lập tức đã rõ ràng được ý đồ của Tôn Đại Chu. Nhưng là chiêu này thoạt nhìn qua thì giống như là đoạt chiếm tiên cơ, kỳ thật đây chính là lấy đoản của mình công trường của đối phương. Cứ tiếp diễn như thế này, đánh thêm không tới vài hiệp nữa Tôn Đại Chu hẳn sẽ bị Trần Chân đánh bại thôi. Tôn Đại Chu lúc này cũng đã rõ ràng rằng chính bản thân mình đã dùng lộ số sai lầm rồi, nhưng lúc này đã lâm vào xu thế cưỡi lên lưng hổ. Thế công của Trần Chân vòng sau càng nhanh hơn vòng trước, căn bản là không để cho hắn có nhiều cơ hội kịp hít thở. Chỉ có điều là mặc dù như thế, Tôn Đại Chu lại kịp nhận thấy được một cái nhược điểm không rõ ràng của Trần Chân. Trần Chân trước mỗi khi xuất kích đều có chút không ngừng dao động cái đầu, đây vốn là một động tác hết sức tầm thường, thậm chí là ở hậu thế trong các bài luyện tập đầu tiên của Thái quyền chính là muốn luyện tập độ linh hoạt của cái đầu như thế này. Như thế này vốn không tính là khuyết điểm, nhưng sau khi quan sát thận trọng Tôn Đại Chu phát hiện ra mỗi khi Trần Chân muốn ra quyền hoặc xuất cước công kích bản thân mình, thì ánh mắt của hắn chung quy đều là trước hết quan sát phương hướng ngược lại rồi mới xuất thủ. Tôn Đại Chu đương nhiên rõ ràng rằng đây là bởi vì Trần Chân phi thường cẩn thận, trước khi xuất kích đều quan sát trước xem đối thủ có khả năng dựa vào góc chết mà phản kích lại được mình hay không. Đương nhiên một cái động tác nhỏ bé này cũng phải là một cao thủ thực chiến thân kinh bách chiến mới có thể hình thành một cách tự nhiên. Thậm chí điểm này căn bản không coi là khuyết điểm, nhưng Tôn Đại Chu cũng đã nghĩ ra được một biện pháp lấy hiểm mà thủ thắng. Đúng vào lúc Tôn Đại Chu tự cho là có thể thể thủ thắng được, nhưng hắn lại không nhận thấy được trên mặt Trần Chân lại lộ ra một tia mỉm cười thoáng qua. Chẳng lẽ Trần Chân cũng quan sát được ra khuyết điểm gì không để người khác biết của Tôn Đại Chu hay sao? Sự tình đã rất nhanh được phân giải. Đầu tiên là Tôn Đại Chu tránh qua một trận Trắc thích như cuồng phong bạo vũ của Trần Chân. Sau đó nghiêng người bày ra một tư thế "Dã Mã Phân Tông" (ngựa hoang tung bờm - Không biết cái thế này nó như thế nào nữa) đánh về phía bộ vị tâm tạng của Trần Chân. Đúng vào lúc này Tôn Đại Chu vừa vặn chứng kiến được hai tròng mắt của Trần Chân quả nhiên không tự chủ được mà hướng về phía đùi phải của mình nhìn đến. Theo kinh nghiệm mà nói, Trần Chân sẽ tránh khỏi công kích chính diện của Tôn Đại Chu, phản lại sẽ dùng Trắc thích công kích bộ vị trái tim của Tôn Đại Chu. Quả nhiên, Trần Chân dưới chân bước chéo một cái, khởi cước nhằm thẳng bộ vị trái tim của Tôn Đại Chu đá tới. Mà Tôn Đại Chu lúc đầu sử ra Dã Mã Phân Tông vào lúc này lại biến thành hư chiêu, lúc đầu một chưởng đánh ra bây giờ lại hiển nhiên biến thành Ưng trảo, mãnh liệt nhằm vào mặt trong bắp đùi Trần Chân mà chộp tới. Biến cố lần này hoàn toàn ngoài ý nghĩ của mọi người. Tất cả mọi người đều không ai ngờ tới Tôn Đại Chu văn nhược thư sinh lại có thể là người có Ưng trảo công ác liệt tàn nhẫn như thế. Nếu một trảo này của Tôn Đại Chu chộp trúng đích, Trần Chân cho dù bắp đùi có không bị phế đi, thì cũng không thể nào không nhận thua. "Á, Ngũ sư huynh gặp nguy hiểm!" Thanh âm Ô Tâm Lan một lần nữa vang lên bên tai: "Ngươi không phải đã nói rằng Ngũ sư huynh nhất định sẽ thắng hay sao?" Vương Chí Đạo nhìn chằm chằm trên đài, tĩnh táo nói: "Không tới lúc cuối cùng, ai dám nói người nào nhất định thắng, người nào nhất định bại chứ!" "A!" Một tiếng thét thảm vang lên, trận luận võ đột nhiên ngừng hẳn lại, trên lôi đài cả hai người đồng thời ngã nhào xuống trên mặt sàn!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]