Chương trước
Chương sau
Trương Bảo Tử đang hăng hái đứng trong đám người xem Vạn Quốc võ thuật đại hội lại bị gọi về Thánh mẫu đại giáo đường, vẻ mặt không vui, nhưng sau khi hắn nghe rõ ràng được Vương Chí Đạo muốn hắn về để làm cái gì, không khỏi trợn ngược cả hai mắt lên hỏi lại: "Nghĩa đệ, ngươi lại cùng ta nói đùa hay sao thế? Ngươi muốn ta dùng đao toàn lực công kích ngươi?"
"Không sai, dùng thanh đao này đây!" Vương Chí Đạo đem một thanh cương đao sắc bén mang từ Tinh Võ Môn đến quăng cho Trương Bảo Tử. Cũng may là bọn người Ô Tâm Lan đã bị Vương Chí Đạo đuổi đi, nếu không các nàng nghe được loại sự tình như thế này, nói không chừng sẽ vô cùng lo lắng.
Trương Bảo Tử tiếp nhận cương đao nhìn một chút, cũng lấy ngón tay búng búng lên trên thân đao, giật mình nói: "Đây là đao thật a, nghĩa đệ, nếu như bị bổ trúng thì không phải là chuyện đùa đâu đó. Luyện công thôi mà, không cần phải liều mạng như vậy chứ?"
Vương Chí Đạo ra vẻ dễ dàng cười nói: "Ngươi cứ yên tâm đi, ta đánh cuộc là ngươi có đem hết toàn lực cũng không thể bổ trúng được ta!"
Trương Bảo Tử nghe vậy không phục nói: "Nghĩa đệ, ngươi rất xem thường ca ca ta đây hay sao? Nếu mà xích thủ không quyền thì ta không có khả năng đánh trúng được ngươi, nhưng mà dùng đao thì..."
Vương Chí Đạo ngắt lời hắn nói ngay: "Như vậy thì cứ đến thử xem sao đi, nếu như mà bổ trúng được ta, ta sẽ mời ngươi đi đến tửu lầu lớn nhất ở Thượng Hải ăn uống no say một trận. Nhưng nếu mà bổ không trúng được ta, ngươi phải học theo con chó con sủa lên ba tiếng, thế nào?"
Trương Bảo Tử "Oa oa" hét lớn: "Nghĩa đệ, nếu ngươi đã nhất định muốn chơi như thế, vậy thì ca ca ta đây nhất định phụng bồi, nếu như bị ta bổ trúng ngươi cũng đừng có trách ta!"
"Cứ việc đến đây đi!"
Trương Bảo Tử rống to lên một tiếng, cương đao hàn quang lòe lòe nhằm bả vai Vương Chí Đạo chém thẳng xuống.
Vương Chí Đạo toàn bộ tinh thần tập trung chăm chú nhìn chằm chằm vào cương đao đang chém xuống, thân thể hơi lệch sang một bên, chỉ dùng một cự ly cực nhỏ để mà né tránh. Trên thực tế lấy tốc độ múa đao của Trương Bảo Tử, Vương Chí Đạo chỉ cần tránh xa né gấp, thì khả năng Trương Bảo Tử có thể bổ trúng hắn chỉ coi như bằng không. Nhưng lần này Vương Chí Đạo chính là muốn huấn luyện "Sống chết trước mắt chú ý lực" của chính bản thân mình, nên muốn phải đem chính mình ép vào trong hiểm cảnh, cho nên hắn mới không sử dụng phương thức tránh xa né gấp, chỉ sử dụng cách tránh né rất nhẹ, chỉ dùng cự ly cực nhỏ mà tránh thoát khỏi lưỡi đao.
Đây chính là một phương pháp né tránh cực kỳ nguy hiểm, chỉ né tránh trong một cự ly cực kỳ nhỏ, nếu như tính toán sai lầm sẽ bị bổ trúng ngay. Nhưng nếu như mà thành công được, bởi vì khoảng cách rất gần, nên phản kích sẽ trở nên hết sức dễ dàng. Một đòn trọng kích ở cự ly gần, làm cho đối thủ vung đao chém trượt kia ngay cả muốn thu đao lại cũng còn không kịp, đã lập tức bị đánh trúng, chân chính là nhất kích tất sát. Chỉ có điều là Vương Chí Đạo chỉ muốn đạt đến "không thủ nhập bạch nhận", mà không nhằm phản kích lại, cho nên sau khi hắn chỉ dùng một khoảng cách cực nhỏ để tránh khỏi một đao kia của Trương Bảo Tử, tay phải xuất ra một trảo, ba ngón tay đã kẹp được lấy thân đao.
"Đại ca, như thế này thì không được hả! Để cho ta bắt được đao dễ dàng như vậy, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn học theo con chó con mà sủa ba tiếng hay sao?"
Trương Bảo Tử nghe vậy mặt đỏ tới mang tai, có chút thẹn quá thành giận nói: "Ngươi đừng có tự đắc hóa cuồng, ta còn chưa có dùng hết toàn lực đó!"
Vừa nói, Trương Bảo Tử vừa đem đao giật mạnh lại, sau đó "véo véo véo" ba đao liên hoàn chém xuống, tốc độ so với lúc trước hiển nhiên là nhanh hơn nhiều lắm. Vương Chí Đạo bắt đầu cảm thấy có chút áp lực, bất quá hắn vẫn chỉ dùng cự ly rất nhỏ để tránh khỏi ba đao này, sau đó tay phải lại một trảo chộp ra, lại một lần nữa bắt được thân đao.
"Vẫn không được!" Vương Chí Đạo quát: "Đại ca, nếu như mà năng lực của ngươi kém đến như vậy, dứt khoát ngay cả Vạn Quốc võ thuật đại hội cũng đừng tham gia nữa, chỉ tập trung làm con chó nhỏ đi thôi!"
Trương Bảo Tử gầm lớn một tiếng, rốt cục cũng thực sự nổi giận rồi, cương đao gió lạnh bức người, chém trên bổ dưới, toàn lực nhằm lên người Vương Chí Đạo tấn công lia lịa, rõ ràng đã sử xuất ra một bộ đao pháp thật là cực kỳ ác liệt.
Vương Chí Đạo thật sự là không ngờ tới Trương Bảo Tử vậy mà lại có thể là một cao thủ đao pháp, hối hận cũng đã không còn kịp rồi.
Trong phút chốc hắn cảm thấy áp lực tăng nhiều, đao phong lăng lệ từ bốn phương tám hướng không ngừng vây chặt lấy hắn. Lúc này dùng cách né tránh trong cự ly gần hiển nhiên không được, càng không nói đến dùng tay không đi bắt thân đao. Dưới uy hiếp của tử vong, Vương Chí Đạo theo bản năng phải lùi nhanh về phía sau một bước. Không ngờ, Trương Bảo Tử tựa hồ như chém hăng đến mất cả tỉnh táo, thấy Vương Chí Đạo lùi lại một bước, vẫn tiếp tục đuổi theo một bước, cương đao trong tay càng vung lên ác liệt hơn.
Vương Chí Đạo trong lòng không ngừng nhắc nhở chính mình phải tỉnh táo, nhưng là cước bộ vẫn không tự chủ được mà phải liên tục lùi về phía sau, rất nhanh đã lùi đến bờ tường, muốn lùi cũng không lùi được nữa. Mà đúng vào lúc này, Trương Bảo Tử lại điên cuồng hét lên một tiếng, một đao giương cao lên nhằm đầu Vương Chí Đạo mãnh liệt bổ xuống.
Sống chết trước mắt, Vương Chí Đạo không khỏi toát cả mồ hôi lạnh. Nhưng đúng vào trong một nháy mắt này, Vương Chí Đạo cảm thấy đầu óc chấn động, cảnh tượng trong mắt hắn đột nhiên lại xuất hiện ra biến hóa, tựa hồ như hết thảy đều đứng yên hẳn lại, không, phải là chậm hẳn lại mới đúng. Vương Chí Đạo nhìn thấy rất rõ ràng được Trương Bảo Tử tay phải giơ cao cương đao lên, từ trên đỉnh đầu hắn vẽ lên một đường vòng cung, nhằm tới đỉnh đầu của chính mình mà chém xuống, chỉ có điều là tốc độ lại chậm lại cả trăm ngàn lần, thanh đao kia vận hành giống như là con ốc sên đang bò vậy. Đồng thời, Vương Chí Đạo cũng phát hiên ra được cả những động tác rất nhỏ trên người Trương Bảo Tử, lực điểm, khe hở, kể cả sơ hở nửa người trên do hắn không tự nhiên mà buông lỏng tay trái, tựa hồ như hết thảy mọi thứ đó đều được phóng đại lên, rõ ràng rành mạch hiện lên trước mắt Vương Chí Đạo.
Vương Chí Đạo động rồi, tốc độ của hắn thật ra lại không bị ảnh hưởng gì, thân hình chỉ hơi nhích sang bên cạnh, trong khoảng cách cực nhỏ mà tránh khỏi được cương đao sắp bổ lên trên đỉnh đầu, tay trái vươn ra, ba ngón tay bắt trúng ngay thân cương đao vốn lúc này đã rơi vào tình trạng lực cũ đã hết lực mới chưa sinh. Cùng lúc đó, tay phải Vương Chí Đạo cũng xuất ra, năm đầu ngón tay chụm vào một chỗ, giống như mũi đao đâm thẳng vào cổ họng Trương Bảo Tử, đầu ngón tay khi chỉ còn cách yết hầu Trương Bảo Tử vài li mới dừng lại.
Trương Bảo Tử giật mình sững lại, không nghĩ tới chính mình vạn vô nhất thất lại chém trượt một nhát đao kia, Vương Chí Đạo lại đang ở trong tình huống nhìn như không còn đường lui nữa, vậy mà lại còn có thể bắt được đao của hắn, còn dùng thủ đao đâm vào cổ họng hắn. Nếu như Vương Chí Đạo không thu tay lại, chỉ sợ là cổ họng của hắn đã bị đâm nát rồi.
Nghĩ đến như vậy, Trương Bảo Tử không khỏi toát hết cả mồ hôi lạnh, đang muốn mở miệng nói, lại nghe Vương Chí Đạo hét lớn: "Ta thành công rồi, ta làm được rồi, ta làm được rồi!"
Trương Bảo Tử trong lòng buồn bực nói: "Làm được thì cũng chỉ là làm được, cần gì phải kêu gào lớn tiếng như vậy, chẳng lẽ thật sự muốn bắt ta phải làm con chó nhỏ sủa lên hay sao?"
Chỉ nghe Vương Chí Đạo lại nói: "Không được, đại ca, ta còn muốn nhận thức thêm một lần nữa. Đến đây đi, lại một lần nữa dùng hết toàn lực công kích ta đi, giống như là lúc mới vừa rồi đó, tốt nhất là còn nên điên cuồng hơn so với vừa rồi. Đến đây đi!" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net
Dưới sự thúc giục kích động không ngừng của Vương Chí Đạo, Trương Bảo Tử lại gầm lên một tiếng như hổ rống, một lần nữa sử xuất ra đao pháp ác liệt như lúc mới vừa rồi, liên miên bất tuyệt nhằm Vương Chí Đạo công kích đến.
Lúc này đây Vương Chí Đạo vận khí thật khó coi, còn chưa có đợi được loại năng lực kia xuất hiện, trên vai đã bị Trương Bảo Tử bổ trúng một đao, máu me bắn tóe ra khắp nơi, may là bị thương không sâu, nhưng cũng đủ đem Vương Chí Đạo chấn kinh toát mồ hôi lạnh toàn thân. Nhưng Trương Bảo Tử kia đúng thật là luôn luôn thần kinh đờ đẫn, đã nhìn thấy Vương Chí Đạo bị thương, cũng không biết được rằng nên thu đao, mà vẫn tiếp tục một đao nữa nhằm Vương Chí Đạo chém xuống. Trong một nháy mắt khi lưỡi đao sắp bổ xuống đầu, cái loại cảm giác "Sống chết trước mắt chú ý lực" lại một lần nữa xuất hiện, hết thảy mọi việc trước mắt một lần nữa biến thành chậm chạp, hết thảy một lần nữa biến thảnh rõ ràng sáng tỏ. Vương Chí Đạo tránh khỏi lưỡi đao, tay trái lại một lần nữa bắt được lưỡi đao, tay phải lại chế trụ cổ họng Trương Bảo Tử.
Lại một lần nữa bị chế phục, tựa hồ như lúc này Trương Bảo Tử mới phát hiện ra bả vai Vương Chí Đạo đang bị thương, không khỏi lại càng hoảng sợ, vội hỏi: "Nghĩa đệ, bả vai của ngươi tại sao lại chảy máu kìa? Chẳng lẽ là mới vừa rồi bị ta chém hay sao?"
Vương Chí Đạo không để ý đến hắn, chỉ là đang đau khổ suy tư: Loại "Sống chết trước mắt chú ý lực" rốt cuộc là xuất hiện như thế nào? Tại sao khi ta muốn nó xuất hiện nó lại không ra, hết lần này tới lần khác phải đúng vào lúc sắp bị giết chết mới gặp được nó? "Sống chết trước mắt", phải chăng là ý nói loại năng lực này nhất định phải đúng vào lúc sống chết trước mắt mới có thể gặp phải? Nhưng là tại sao lại như vậy? Khi mà cái loại năng lực này xuất hiện, ta rốt cuộc là đang ở trong trạng thái nào, trong lòng đang nghĩ đến cái gì? Chẳng lẽ là...
Trong ý nghĩ của Vương Chí Đạo tựa hồ như hiện lên một ý tưởng gì đó nhanh như tia chớp, nhưng lại hết lần này đến lần khác không thể bắt lại được.
Có lẽ là chính bản thân mình lại phải nếm thử thêm một lần nữa. Nghĩ như vậy rồi, Vương Chí Đạo lại nói với Trương Bảo Tử: "Đại ca, phiền ngươi lại đến thêm một lần nữa đi, lần này đây ngươi càng phải điên cuồng thêm chút nữa, tốt nhất là coi ta như là kẻ thù giết cha ngươi, để mà xông đến công kích!"
Trương Bảo Tử trừng mắt nói: "Còn hô đến nữa hay sao, nghĩa đệ, ngươi cũng bị thương rồi đó!"
Vương Chí Đạo không cho là đúng nói: "Đường đường là nam tử hán đại trượng phu, bị một vết thương nhỏ như vậy có đáng kể gì chứ? Đại ca, mau đến đây đi, đừng lề mề chậm chạp để cho ta xem thường! Nhớ kỹ, đem ta trở thành sát thủ giết cha ngươi mà đến công kích báo thù!"
Trương Bảo Tử ùng ục nói: "Ta cũng không biết cha của ta là ai, làm sao có thể coi ngươi như là kẻ thù giết cha của ta?" Trong miệng mặc dù nói như vậy, nhưng đao trong tay hắn lại không chút lưu tình điên cuồng nhằm Vương Chí Đạo bổ tới.
Lúc này Trương Bảo Tử cũng hiểu rõ, Vương Chí Đạo là đang mượn hắn để luyện công. Mặc dù loại phương pháp luyện công này thực sự là rất hoang đường hãi nhân, nhưng là nếu như Vương Chí Đạo đã muốn, vậy thì Trương Bảo Tử rất vui vẻ ra sức giúp đỡ.
Lúc này đây Trương Bảo Tử mới thật sự không có nương tay, đem hết toàn lực ra sức công kích, đao quang hàn khí bay tán loạn khắp nơi, đem Vương Chí Đạo vây kín lại mà chém tới tấp. Loại đao pháp này, có thể coi như là đao pháp cao thủ hàng đầu rồi, cũng không biết là Trương Bảo Tử rốt cuộc là đã học được từ đâu nữa.
Đến lúc này đây sau khi Vương Chí Đạo trên người chịu chém thêm ba nhát nữa, rách thịt máu chảy ròng ròng, mới thành công kích phát ra được cái loại "Sống chết trước mắt chú ý lực" kia, lại một lần nữa bắt được đao của Trương Bảo Tử, đem mũi tay phải chĩa vào yết hầu Trương Bảo Tử. Giờ khắc này, Vương Chí Đạo phá lên cười, hắn rốt cục đã rõ ràng rồi.
"Nguyên lai là như vậy, 'Sống chết trước mắt chú ý lực' cần phải có 'sợ hãi tử vong' cộng thêm 'dục vọng cầu sinh' mới có thể kích thích ra được. Trong lịch sử đã có ghi lại những người bình thường đột nhiên bộc phát ra tiềm lực kinh người, đều là trong lúc bị ép vào dưới nỗi sợ hãi tử vong, trong lòng có dục vọng cầu sống mãnh liệt mới kích phát ra được tiềm năng hả! Như vậy xem ra, cao thủ chân chính cùng với người bình thường trên thực tế chỉ có cách nhau một sợi chỉ thôi a. Mấu chốt nằm ở chỗ bọn họ có thể nắm giữ lại được sự bộc phát tiềm lực chỉ xuất hiện thoáng qua trong nháy mắt rồi biến mất này hay không. Nếu nắm giữ lại được, cũng có thể đem nó vận dụng vào thực chiến thì chính là cao thủ võ thuật chân chính, còn nắm giữ không được, sẽ để cho cơ hội sinh tồn mất đi, trở thành một người bình thường mà thôi..."
Có tiếng vỗ tay vang lên.
"Đặc sắc, thật sự là đặc sắc, Vương huynh đệ, chúc mừng ngươi đột phá được chướng ngại khi tu luyện, đạt tới cảnh giới mới, bước vào được đại điện của cao thủ chân chính."
Vương Chí Đạo cùng Trương Bảo Tử xoay người vừa nhìn, đã thấy người vừa nói chuyện chính là Lý Cảnh Lâm tướng quân, bên cạnh hắn còn có hai người nữa, chính là Lưu Chấn Đông cùng Ô Tâm Lan sắc mặt đang tái nhợt. Bọn họ không biết là tới đây từ khi nào, nhưng nhất định là đã thấy được Trương Bảo Tử cùng Vương Chí Đạo liều mạng với nhau, nếu không khuôn mặt của Ô Tâm Lan sẽ không tái nhợt đi như thế.
Vương Chí Đạo hỏi: "Cảnh Lâm tướng quân, sao ông lại tới đây?"
Lý Cảnh Lâm nói: "Mới vừa đánh xong một trận thi đấu trên lôi đài, ta đột nhiên nghĩ đến đã lâu chưa cùng ngươi nói chuyện, nên mới chạy đến đây tìm xem, không nghĩ tới lại được chứng kiến một màn đặc sắc này. Vương huynh đệ, ngươi luyện công thật đúng là không muốn sống nữa hả!"
Vương Chí Đạo cười nói: "Không làm như vậy thì không thể nào có đột phá mới. Tin tưởng Cảnh Lâm tướng quân cũng đã từng luyện qua dạng này rồi, hơn nữa cũng đã đạt tới loại cảnh giới này rồi, có đúng không?"
Lý Cảnh Lâm cười cười, nói: "Không bằng chúng ta trước hết đi vào nhà, để cho người ta băng bó vết thương cho ngươi, sau đó chúng ta lại thong thả nói chuyện được không?"
Không đợi cho Vương Chí Đạo đáp ứng, Lưu Chấn Đông đã vội vàng nói: "Đúng đúng, Vương sư đệ, ngươi bị thương nặng như vậy, chảy máu nhiều như vậy, còn nói nhảm nhiều như thế làm cái gì nữa chứ? Mau mau đi vào nhà để cho Tâm Lan xử lý vết thương cho ngươi."
Ô Tâm Lan oán giận nói: "Thật đúng là, đã sắp lên lôi đài rồi, vẫn còn luyện công không để ý đến sống chết như vậy, nếu mà có chết đi để xem có ai còn thương xót cho ngươi!"
Ngoài miệng mặc dù đang nói như vậy, nhưng Ô Tâm Lan vẫn vội vàng đỡ Vương Chí Đạo vào trong nhà, tìm lấy mấy đồ trị thương lúc trước dùng cho Sơn Khẩu Tuyết Tử, sau đó dùng rượu cồn khử độc trên vết thương cho Vương Chí Đạo, lại muốn dùng băng gạc để mà băng bó cho hắn. Nhưng Vương Chí Đạo ngăn lại nói: "Như vậy không được, ngươi phải dùng kim chỉ đem vết thương của ta khâu kín lại, nếu không ta không lên được lôi đài!"
Ô Tâm Lan lại càng hoảng sợ, hỏi: "Dùng kim chỉ để khâu lại vết thương, ngươi không sợ đau hay sao?"
Vương Chí Đạo cười nói: "Sợ đau chứ. Chỉ có điều là ta có thể dùng 'Tinh thần chuyển di đại pháp' để quên đi đau đớn!"
"'Tinh thần chuyển di đại pháp' là cái gì?"
"Chính là di dời sự chú ý đi chỗ khác. Ngươi khâu lại miệng vết thương cho ta, còn ta cùng với Cảnh Lâm tướng quân nói chuyện phiếm, như vậy ta sẽ quên hết đau đớn thôi."
Ô Tâm Lan bán tín bán nghi cầm lấy kim chỉ bắt đầu khâu lại miệng vết thương cho Vương Chí Đạo, còn Vương Chí Đạo lại chịu đựng đau đớn, quay lại hỏi chuyện Lý Cảnh Lâm: "Cảnh Lâm tướng quân, chúng ta tiếp tục nói về đề tài vừa rồi đi hả, ông cũng đã tu luyện được thành 'Sống chết trước mắt chú ý lực' rồi sao?"
Lý Cảnh Lâm nói: "Ngươi là đang nói đến cảnh giới 'Sắp chết', có thể nhìn được vật rất nhỏ như là thật lớn, rất nhanh tựa hồ như rất chậm, thời gian tựa hồ bị đình chỉ lại, hay sao? Ta đích xác là đã sớm đạt tới cảnh giới này rồi, nhưng là ta đây không giống như ngươi 'chủ động' luyện ra, ta đây là 'bị động' mà luyện ra, chuẩn xác mà nói, chính là bị ép buộc phải ra. Lúc đầu khi ta mới tòng quân, vẫn chỉ còn là một tiểu tử mới ra khỏi lều tranh, gần như một tay thì dùng Thuần Dương quyền luyện chưa thành thục, một tay dùng đến Võ Đang kiếm pháp, chẳng những còn chưa đánh nhau với ai, không nói gì đến giết qua một người nào, nếu so với một người chiến sĩ bình thường cũng còn không được.
Tòng quân ngày đầu tiên, ta đã bị ép phải ra chiến trường, sau đó bị địch nhân giết cho đại bại, cơ hồ tất cả các đồng đội cũng đều bị giết chết hết. Mà thượng cấp dường như cũng bỏ qua chúng ta, không phái binh tới cứu viện. Đến lúc đó trong lòng ta vẫn còn khúc mắc, cương quyết không muốn chết, nhưng lại không muốn làm tù binh, vì vậy ta liền bỏ chạy trốn đi. Ta đã chạy trống suốt hơn một tháng ở trong rừng rậm, giết vô số địch nhân, cũng có vô số lần đã gặp phải tử vong ngay trước mắt, cửu tử nhất sinh. Điều kỳ quái chính là, mỗi lần từ trong cái chết ngay trước mặt chay thoát ra đến đường sống, ta đều có một loại nhận thức kỳ quái, hình như là giống như lời Phật gia hay nói 'Giác ngộ' vậy, làm cho năng lực của ta không ngừng tăn lên, thể lực, sức chịu đựng, nhãn lực, thính lực cũng dần dần tăng cường. Thậm chí ngay cả giác quan thứ sáu cũng xuất hiện ra được, nó có thể làm cho ta nhạy cảm đoán trước được nguy hiểm đang tới.
Nhưng điều mà chân chính là cho ta kinh ngạc hơn chính là trong một lần đang chạy trốn ở trong rừng rậm, ta bị địch nhân bắt được, bọn chúng dùng súng chĩa vào đầu ta. Nhưng đúng vào nháy mắt ấy, ta không biết tại sao lại chứng kiến thấy hết thảy mọi việc ngay trước mắt cũng tựa hồ như yên tĩnh hoặc là đang chuyển động rất là chậm chạp. Ta chứng kiến rất rõ ràng địch nhân chậm chạp bóp cò, trong nháy mắt khi đầu đạn chỉ còn cách ta một chút, ta đã né tránh được qua, cũng dùng kiếm cắt đứt hết yết hầu bọn chúng."
Cười cười một chút, Lý Cảnh Lâm lại nói: "Sau đó ta rốt cục lại một lần nữa về được đơn vị, chỉ có điều là lại rất nhanh phải ra chiến trường, không ngừng giết người hoặc là nhìn những đồng đội bên mình bị giết. Trong những hoàn cảnh tử vong đó, những loại thể nghiệm thần bí đó không ngừng xuất hiện, thậm chí có vài lần ta còn có thể chứng kiến rõ ràng quỹ tích phi hành của viên đạn, thong dong né qua. Sau này ta dần dần thăng chức, thời gian trực tiếp ra chiến trường dần ít đi, nhưng là cái loại năng lực thần bí 'Sắp chết' đó vẫn được bảo lưu lại. Khi ta cùng với các bộ hạ chơi đùa các trò chơi, vẫn dùng kiếm đấu nhanh với súng, tỷ như trò chơi ở trên thuyền lúc chúng ta vừa mới nhận thức nhau đó.
Bởi vì ta có thể sử dụng được cái loại cảnh giới thần bí này mà nhìn được rõ ràng rành mạch động tác của đối phương, kể cả những động tác rất nhỏ, cho nên mới có thể ở ngay trước khi đối phương kịp bóp cò súng đã đánh rơi được súng của đối phương, chứ không đơn thuần chỉ vì kiếm của ta rất nhanh."
Lưu Chấn Đông nghe được trợn mắt há hốc mồm, khó có thể tin nói: "Thật sự là có được loại cảnh giới thần kỳ này hay sao? Ta cũng có thể coi như là đã kinh qua nguy hiểm rất nhiều, nhưng là tại sao không có thể nghiệm đến loại cảnh giới này, chẳng lẽ là tu vi của ta rất thấp hay sao?"
Lý Cảnh Lâm cười nói: "Không nhất định là tất cả mọi ngươi khi gặp phải nguy hiểm đều sẽ thế nghiệm được đến loại năng lực này. Người như vậy là trong cả ngàn người chưa chắc đã có được một, điều này cũng có liên qua cả với tâm cảnh cùng lịch duyệt của mỗi người bọn họ nữa."
"Trong ngàn người không được một?" Lưu Chấn Đông cười khổ nói: "Tại sao ta đây lại luôn luôn không được vào trong cái phần ngàn người có một ấy chứ?"
"Chiến trường?" Vương Chí Đạo nhưng lại cảm thán một chút, nói: "Chiến trường chẳng phải là một nơi chuyên môn tạo ra được cao thủ chân chính hay sao chứ? Nếu Cảnh Lâm tướng quân ông ở trên chiến trường có thể đạt được loại năng lực này, hẳn là còn có những quân nhân khác cũng có thể chứ. Mấy chục mấy trăm vạn người tham gia chiến tranh, mỗi ngày đều lăn lộn trong tử vong, những người có thể thể nghiệm được đến loại cảnh giới 'Sắp chết' này hẳn là không hề ít mới đúng chứ?"
Lý Cảnh Lâm cười nói: "Loại sự việc này thì xác suất không cao, nhưng cũng không phải là không có, bởi vì những người có thể chân chính vượt qua khảo nghiệm chống lại sống chết ngay trước mắt cũng không nhiều, rất nhiều người khi rơi vào tình trạng sống chết trước mắt đã đầu hàng buông xuôi rất nhanh chóng, tiềm năng của bọn họ đường nhiên là không thể kích phát ra được. Chỉ có điều là có thể khẳng định rằng chiến trường đích thực là nơi có thể tạo ra rất nhiều cao thủ chân chính.
Ta đã nhận thức rất nhiều quân nhân, thực lực của bọn họ so với cao thủ đỉnh cao trong giới võ thuật cũng không thua kém bao nhiêu. Năm đó khi ta gặp được Tôn Lộc Đường lão gia tử, hắn đã có nói qua với ta, cao thủ chân chính, không có người nào là không từng kinh qua sinh tử khảo nghiệm, đại khổ đại nạn, mới có thể kích phát được tiềm năng kinh thế hãi tục, bộc phát ra lực lượng từ trước đến nay chưa từng có. Không kinh qua sinh tử khảo nghiệm, người cho dù thiên phú cao tới đâu đi nữa, luyện công cho dù gian khổ, thành tựu cả đời cũng là rất có hạn, vĩnh viễn không thể đột phát được chướng ngại."
Vương Chí Đạo trầm tư trong chốc lát, sau đó lại hỏi: "Cảnh Lâm tướng quân, Tôn lão gia tử có nói qua rằng, 'Sắp chết' chính là cảnh giới tu luyện đến lúc cuối cùng hay sao?"
Lý Cảnh Lâm nghe vậy cũng phải bật cười nói: "Tu luyện võ thuật căn bản là không có giới hạn, như vậy làm sao có thể nói đến cảnh giới cuối cùng. Cảnh giới 'Sắp chết' chỉ là cánh cửa thứ nhất để bước vào cảnh giới của cao thủ chân chính mà thôi, sau đó vẫn còn rất nhiều đoạn đường phải đi. Tỷ như 'Minh kính chi tâm', đây là cảnh giới mà hiện nay Tôn lão gia tử đã đạt tới, so với ngươi cùng ta thì vẫn cao minh hơn nhiều lắm. Hắn không cần phải đợi đến trước lúc nguy cơ mới có thể kích xuất ra được những thứ mà chúng ta chỉ có thể đến lúc bị ép vào chỗ chết mới có được, hắn bất cứ khi nào cần cũng có thể làm ra được. Tâm như gương sáng, phản ánh hết thảy, không có gì có thể trốn tránh được."
"Minh kính chi tâm, chính là 'tâm ý bình thường' hay sao?" Vương Chí Đạo lại hỏi.
"Nói như vậy cũng không sai. Chỉ có điều là 'tâm ý bình thường' mặc dù nghe thì giống như là dễ dàng, nhưng là chân chính có thể làm được vào bất kỳ lúc nào, thậm chí ngay cả đến lúc sống chết trước mắt cũng có thể bảo trì, thì khó khăn lại càng thêm khó khăn. Mà có thể làm được đến một bước này, tức là đã thành đại sư, chân chính võ học đại sư. Tựa như 'giác ngộ' trong Phật gia, hay 'khám phá' trong Đạo gia, đã đạt tới đỉnh cao nhất trong võ học. Người như vậy, hiện nay theo ta được biết, cũng chỉ có được một mình Tôn Lộc Đường lão gia tử mà thôi."
"Nghe vua nói một câu, hơn đọc vạn quyền sách!" Vương Chí Đạo chắp tay cảm thán nói: "Đa tạ Cảnh Lâm tướng quân, nghe xong những lời này của ông, rất nhiều nan đề làm khó cho ta cũng đã được giải quyết gọn gàng rồi. Tương lai khi ta thu hoạch được những thành tựu lớn hơn nữa trong lĩnh vực võ thuật, ta sẽ một lần nữa đến bái tạ ơn Cảnh Lâm tướng quân!"
Lý Cảnh Lâm rất là cao hứng, đang muốn trả lời tiếp, lại nghe thấy Trương Bảo Tử không nhịn được nói: "Hai người các ngươi rốt cuộc là đang líu ríu nói cái thiên cơ gì khó hiểu? Nghĩa đệ, đợi lát nữa ngươi còn có muốn để cho ta dùng đao công kích ngươi tiếp hay không?"
Ô Tâm Lan mất bao công sức mới khâu lại được vết thương thật tốt cho Vương Chí Đạo, nghe được lời Trương Bảo Tử nói, lập tức khiển trách quát: "Ngươi đang nói cái gì hả, Chí Đạo trên người đã bị ngươi chém bốn đao rồi, ngươi vẫn còn muốn chém hắn nữa hay sao?"
Trương Bảo Tử vô tội nói: "Là hắn cương quyết muốn bức ta chém hắn đấy chứ!"
Vương Chí Đạo vỗ vỗ bả vai Trương Bảo Tử, cười nói: "Đại ca, đa tạ ngươi, chỉ có điều hôm nay đã luyện đủ rồi, không cần luyện thêm nữa, ngươi nghỉ ngơi đi hả!"
Trương Bảo Tử nghe vậy vội vàng nói: "Vậy chúng ta đây rốt cuộc là ai thua? Là ta phải học theo chó con sủa mấy tiếng, hay là ngươi mời ta đi đến tửu lầu lớn nhất đánh chén một trận?"
Không nghĩ tới Trương Bảo Tử vẫn nhớ mãi không quên chuyện đánh cuộc, Vương Chí Đạo ngạc nhiên một chút, không khỏi "ha ha" cười lớn, kết quả làm động đến vết thương, đau đến bật há mồm kêu lên một tiếng.
Cuối cùng cũng không thể né được Trương Bảo Tử, hơn nữa Vương Chí Đạo đích xác cũng đã cảm thấy bụng đói sôi ùng ục, vì vậy tự mình làm chủ, mời Lý Cảnh Lâm, Lưu Chấn Đông, Ô Tâm Lan cùng Trương Bảo Tử cùng đi tới đại tửu lâu lớn nhất Thượng Hải ăn uống no say một trận, đám người Lý Cảnh Lâm vui vẻ cùng rời đi.
Trong lúc bọn họ mải mê ăn uống ở trong tửu lâu lớn nhất Thượng Hải, Vạn quốc võ thuật đại hội ở bên ngoài vẫn đang tiếp tục tiến hành náo nhiệt bốc lên tận trời, lần lượt từng người từng người tuyển thủ bị đánh hạ lôi đài, rốt cục cũng đến trận đấu cuối cùng của vòng đấu thứ nhất rồi.
Lưu Chấn Đông sau khi ăn uống no nê đã chuồn trước đi xem đánh nhau, lúc này lại chạy trở về, nhắc nhở Lý Cảnh Lâm cùng Vương Chí Đạo nói: "Vương sư đệ, Cảnh Lâm tướng quân, bây giờ Vạn quốc võ thuật đại hội đã đánh tới trận đấu cuối cùng của vòng đấu này rồi đó, cũng chính là trận đấu mà mọi người mong chờ nhất, chính là nhất đại danh dầu Hoắc Điện Đường đánh với sư phụ truyền nghề cho hắn, 'Thần thương' Lý Thư Văn. Các người có muốn đi xem một chút hay không?"
"Rốt cục đến phiên Hoắc Điện Đường cùng Lý Thư Văn đánh rồi sao? Trận này ta nhất định phải xem một chút mới được!" Vương Chí Đạo vừa nói vừa đứng lên.
Lý Cảnh Lâm cũng đứng lên nói: "Hoắc Điện Đường cùng Lý Thư Văn hai người này chính là hai đối thủ cường đại nhất ở Vạn Quốc võ thuật đại hội này hả, may là chúng ta cuối cùng cũng chỉ phải đánh với một trong hai người bọn họ. Bây giờ chúng ta cùng đi xem một chút, để xem cuối cùng đối thủ của chúng ta sẽ là Hoắc Điện Đường hay là Lý Thư Văn đây?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.