Ở trong gian nghỉ ngơi số bốn của các quyền thủ, ba người Vương Chí Đạo, Ô Tâm Lan cùng Lưu Chấn Đông nhìn thấy quyền thủ sắp tham gia trận tỷ thí thứ sáu ở vòng đấu thứ nhất, Gia Mộ Thanh. Gia Mộ Thanh nghe nói là truyền nhân của Yến Vĩ Môn. Một Yến Vĩ Môn này là một môn phái rất bí mật, truyền nhân không nhiều lắm, nhưng là theo truyền thuyết thì truyền nhân của Yến Vĩ Môn mỗi người đều có thể phi thiềm tẩu bích, khinh công trác tuyệt, lai vô ảnh khứ vô tung. Người sáng lập ra môn phái này chính là hiệp đạo "Phi Thiên Yến Tử" nổi dang vào thời Thanh triều Khang Hi. Truyền thuyết rằng Phi Thiên Yến Tử từng một mình lẻn vào Thanh đình quốc khố, đánh cắp một lượng hoàng kim lớn, lại dùng để cứu tế dân nghèo chạy trốn thiên tai, từ đó về sau hiệp danh truyền khắp thiên hạ, người người đều biết. Nếu không phải là bởi vì niên đại không đúng, Vương Chí Đạo còn tưởng rằng Phi Thiên Yến Tử kia chính là phi tặc Yến Tử Lý Tam đại danh đỉnh đỉnh, hắn liền hỏi: "Nếu là người người đều biết, tại sao ta lại mới là lần đầu tiên nghe nói đến, chẳng lẽ là ta cô lậu quả văn?" Ô Tâm Lan cũng rất buồn bực nói: "Ta cũng vậy, đây là lần đầu tiên nghe được cái những cái tên Yến Vĩ Môn cùng Phi Thiên Yến Tử này đó!" Lưu Chấn Đông cười khổ nói: "Trên thực tế cái câu 'người người đều biết' chỉ là do môn nhân của Yến Vĩ Môn tự mình nói ra mà thôi. Ta cũng mới chỉ là lần đầu nghe nói, chỉ có điều là ta đây có chút không tốt mới đi vạch trần bọn họ mà thôi." "Thì ra là thế, vì đề cao uy vọng cho môn phái của mình, liền tự mình khoe khoang về tổ tông của chính mình, biên tạo ra một vài cố sự ảo tưởng, xem ra trong giới võ thuật, những loại môn phái có thói xấu như thế này quả thật đúng là không ít!" Vương Chí Đạo thở dài nói. "Nhưng mà ta xem ra Gia Mộ Thanh này hình như thật sự rất lợi hại đó!" Ô Tâm Lan vừa nhìn Gia Mộ Thanh đang ở cùng một đám người luyện tập, vừa nói. Gã Gia Mộ Thanh kia vóc người cũng vào loại trung bình, nhưng là một đôi chân lại rất dài. Ở trước mặt hắn có bốn gã sư huynh đệ phân chia nhau đứng thẳng ra, mỗi gã đều giơ cao lên một tấm ván gỗ. Chỉ thấy gã Gia Mộ Thanh này đầu tiên là chạy hai bước lấy đà, sau đó nhảy dựng lên, đầu tiên là quét ngang một cái đá gãy một tấm ván gỗ, tiếp theo không rơi xuống mà lại xoay người một cái, một cước xoay đủ một vòng đá nát tấm ván gỗ thứ hai, lại mượn lực lộn tiếp một vòng nữa, hai chân đồng thời xuất ra, đá nát nốt hai tấm ván gỗ còn lại, sau đó mới vững vàng rơi xuống trên mặt đất. Sau khi Gia Mộ Thanh rơi xuống đất, tựa hồ như còn chưa đã ghiền, hoặc là hắn vẫn còn nghĩ muốn biểu diễn tiếp một chút, thân thể uốn một cái, lại nhảy dựng lên, trong không trung liên tục lộn nhào đến cả chục vòng, mọi người thấy vậy đều hoa cả mắt. "Thật là lợi hại!" Ô Tâm Lan thấy vậy than thở không thôi, nói: "Liên hoàn tam cước trong không trung không hề rơi xuống, đá vỡ bốn tấm ván gỗ. Lại còn một hơi nhào lộn đến hơn chục vòng. Đại sư huynh, Chí Đạo, chỉ sợ hai người các ngươi cũng không làm được những động tác khó khăn như vậy ấy chứ!" Vương Chí Đạo hỏi: "Đại sư huynh, ngươi thấy thế nào?" Lưu Chấn Đông cau mày nói: "Ta cảm giác được hắn hẳn là nên đi làm kinh kịch võ sinh, không nên tới đánh thi đấu lôi đài !" Vương Chí Đạo cười nói: "Ta cũng cảm giác được như vậy. Ô sư tỷ, đi xem một chút xem tỷ lệ kèo như thế nào? Xuống tiền mười vạn cho ta, mua đối thủ Trương Sĩ Kiệt của hắn thắng!" Lưu Chấn Đông nói: "Ta cũng mua Trương Sĩ Kiệt thắng, Tâm Lan, chúng ta cùng đi hả!" Ô Tâm Lan có chút ngạc nhiên, khó hiểu hỏi: "Đại sư huynh, Chí Đạo, tại sao các người cũng không xem trọng gã Gia Mộ Thanh kia như vậy?" Vương Chí Đạo mỉm cười nói: "Không trung liên hoàn cước, đối phó với người bình thường không biết võ thuật, hoặc là người phản ứng quá chậm chạp thì còn có thể, đối phó với cao thủ đánh nhau thì đó chính là tự đi tìm đường chết. Ô sư tỷ, từ cổ chí kim trong các võ thuật gia, ngươi đã có nghe nói đến có ai trong lúc tỷ thí đánh nhau lại sử đến không trung liên hoàn cước không?" "Có chứ, có Hoàng Phi Hồng đó thôi! Nghe nói 'Vô ảnh cước' của ông ấy có thể trong không trung liên hoàn đá ra mười mấy cước đó!" Ô Tâm Lan nói. "Nói nhảm!" Vương Chí Đạo trong lòng buồn bực, thầm nghĩ không phải là Ô Tâm Lan đã xem phim "Hoàng Phi Hồng" của đạo diễn Từ Khắc ở đời sau rồi đấy chứ, cho nên mới tin tưởng loại ngôn luận hoang đường là loại "Vô ảnh cước" này chính là không trung liên hoàn cước! Chỉ nghe Lưu Chấn Đông cười nói: "Chuyện đó chỉ là do những người chưa từng thực sự nhìn thấy Hoàng Phi Hồng sư phụ sử dụng Vô ảnh cước, mà đã sai truyền thành dạng ngôn luận khoa trương mà thôi. Thối pháp của Hoàng Phi Hồng sư phụ rất chú ý 'đá chân không quá thắt lưng', ngay cả đá cao cũng không có, lấy đâu ra bay lên không mà phát cước. Vô ảnh cước của lão ta đã kiến thức qua rồi, trên thực tế chính là dùng đạp, chặn, móc, gạt, khua, quét đều là đá thấp công kích bộ vị bên dưới đầu gối của đối phương. Bởi vì xuất chân cực nhanh cực bí mật, có thể làm cho đối phương bị trúng chiêu trong lúc bất tri bất giác, cho nên mới gọi là 'Vô ảnh cước'. Căn bản là không phải như mấy lời đồn đại bay lên không trung đá liên hoàn mười mấy phát!" "Là như vậy hay sao?" Ô Tâm Lan kỳ quái hỏi: "Vậy các người cũng cho rằng lăng không liên hoàn xuất cước là vô dụng hay sao?" "Như vậy cũng không hẳn, còn phải để xem thời cơ sử dụng cùng đối thủ. So chiêu cùng với cao thủ quyền thuật mà dùng lăng không liên hoàn cước là rất nguy hiểm. Đặc biệt đối phó với Trương Sĩ Kiệt là cao thủ tuyệt đỉnh cả ngày đánh địa hạ hắc quyền, lại dùng lăng không liên hoàn cước, tuyệt đối là đi tìm chết! Nếu muốn bay lên không mà đá, thì chỉ đá một cước là được rồi!" Vương Chí Đạo nói. Tình hình chiến đấu quả nhiên như Vương Chí Đạo cùng Lưu Chấn Đông đã dự liệu như thế. Cuộc chiến giữa Trương Sĩ Kiệt cùng Gia Mộ Thanh chỉ trong gần một chiêu đã kết thúc. Lúc chiến đấu bắt đầu, Gia Mộ Thanh đoạt tiên phát động công kích. Hắn bay vọt lên không, xoay tròn đến hai vòng là bảy trăm hai mươi độ liên hoàn đá ra, động tác đẹp đẽ đặc sắc, dấy động một đám đông khán giả reo hò ủng hộ. Đáng tiếc chính là, Trương Sĩ Kiệt chỉ là thượng bước một quyền, đã đánh ngay vào giữa mặt Gia Mộ Thanh còn đang bay giữa không trung, đem hắn đánh ngất đi ngay tại chỗ. Đang đứng cùng Vương Chí Đạo xem cuộc chiến, Lưu Chấn Đông lắc đầu nói: "Ta có thể khẳng định, Gia Mộ Thanh này nhất định là chưa từng có cùng người khác đánh qua lấy một trận, cho nên mới xằng bậy như thế! Thật không biết là lúc trước hắn làm như thế nào mà vượt qua được vòng thi đấu sơ loại?" Vương Chí Đạo cười nói: "Đây là điển hình cho loại hoa dạng đây mà. Đáng tiếc là thằng Trương Khiếu Lâm kia là một đầu lĩnh lưu manh xuất thân từ trong đánh nhau, cũng nhìn ra được điều này, cho nên ra kèo tỷ lệ cho Gia Mộ Thanh rất thấp, chúng ta thắng được không nhiều lắm." "Trận tiếp theo chính là trận đấu của Nhị sư huynh đó. Hắn cùng với đối thủ Tá Trì tỷ lệ ra kèo giống nhau, đều là một ăn một. Chúng ta mau đi mua Nhị sư huynh thắng đi, ít nhất có thể thắng gấp đôi hả!" Ô Tâm Lan hưng phấn bừng bừng nói. "À, không nói ta còn quên mất, ta ở tại Tinh Võ Môn lâu như vậy, hình như là còn chưa có chân chính xem qua Nhị sư huynh ra tay đó! Đại sư huynh, huynh cùng với Nhị sư huynh coi như là lớn lên cùng nhau, Nhị sư huynh thực lực rốt cuộc là như thế nào?" Vương Chí Đạo hỏi. "Yên tâm, Nhị sư đệ thực lực cũng tương đương với ta, nếu không cũng không đảm đương nổi chức Môn chủ Tinh Võ Môn đâu. Ngươi đừng cho rằng ta là vì xem về phần hắn là con trai của sư phụ nên mới để cho hắn làm Môn chủ!" Lưu Chấn Đông nói. "Có thể tương đương với huynh, như vậy thì có phần thắng rồi. Anh quốc tự cho là đất nước của quý tộc, bình thường coi trọng nhất là hưởng phúc, rất ít khi chịu khổ, trong lịch sử của bọn họ, cũng không có xuất hiện ra cao thủ quyền thuật chân chính nào. Tá Trì người này ta tin tưởng thực lực của hắn sẽ không cao đến mức có thể đứng ở đây đâu." Vương Chí Đạo lại cười nói: "Ổ sư tỷ, lần này lại xuống mười vạn mua Nhị sư huynh thắng đi!" "Chỉ mua mười vạn thôi sao? Tại sao ngươi mua chính mình thì hai mươi vạn mà mua Nhị sư huynh lại có mười vạn thôi?" Ô Tâm Lan có chút khó hiểu hỏi. Vương Chí Đạo ho khan một tiếng, nói: "Mới là vòng đấu thứ nhất, đã thắng nhiều quá sẽ làm Trương Khiếu Lâm sốt ruột. Một khi hắn đã sốt ruột, nói không chừng sẽ phái sát thủ đến ám sát chúng ta. Mặc dù nói là chúng ta không cần sợ hắn, nhưng là đang giữa cuộc thi đấu, hay là trước hết không nên chọc hắn quá cho đỡ phiền phức! Đợi đến đúng lúc tối hậu, chúng ta lại một lần nữa xuống tay đánh một ván thật to!" Tá Trì, sư thừa không rõ, thân cao một thước tám lăm, cân nặng tám mươi tám kg, chẳng những thân cao mà cánh tay lại còn dài, nếu đặt vào đời sau, chính là một quyền thủ có đủ tiêu chuẩn xếp hạng cân nặng. Hoắc Đình Giác, Tinh Võ Môn Môn chủ, con trai của Hoắc Nguyên Giáp, thân cao một thước bảy mươi, cân nặng sáu mươi lăm kg, nếu xét ở hậu thế có thể coi như một quyền thủ xếp hạng cân trung bình. Một trận thi đấu này nếu mà đặt vào đời sau, nhất định sẽ khiến mọi người cảm giác là không công bình, nhưng là ở thời đại này thì lại không có ai cảm giác thấy có chút gì không ổn. Ở thời đại này, cho dù song phương cân nặng có chênh lệch nhau đến gấp đôi đi chăng nữa, nhưng là chỉ cần lấy một chọi một, không dùng các thủ đoạn ám toán, thì vẫn làm cho mọi người cảm giác là công bình hợp lý. Trận đấu bắt đầu. Tá Trì thân hình hạ ngồi xổm xuống, hai tay thành trảo, giống như mãnh hổ nhìn chằm chằm vào Hoắc Đình Giác. Đợi được đến khi Hoắc Đình Giác nhằm hắn đưa ra thủ thế "xin mời", Tá Trì lập tức giống như một con mãnh thú xông vụt tới, hai trảo cùng xuất, phân chia nhau nhằm vào trên mặt cùng bộ ngực Hoắc Đình Giác mà chộp đến. Dưới đài, Vương Chí Đạo đang xem cuộc chiến thấy thế cảm thấy có chút bất ngờ liền nói: "Hổ hình quyền, không nghĩ tới một gã người Anh quốc này lại rõ ràng đang dùng công phu Trung Quốc?" Lưu Chấn Đông cau mày nói: "Võ thuật Trung Quốc tuyển đệ tử rất nghiêm, rất ít khi truyền cho người ngoại tộc. Nhất định là đã có quyền sư Trung Quốc không tuân thủ quy tắc lén truyền cho hắn rồi!" "Rầm" một tiếng. Trên đài Tá Trì đột nhiên bay ngược trở về, chính là Hoắc Đình Giác đã xuất ra một chiêu Đặng thích, đạp trúng ngay lên giữa bụng Tá Trì, đem hắn đạp bay ngược trở lại. Một đạp này mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng là cũng khiến cho Tá Trì cảm thấy không hề dễ chịu, đã mất đi thăng bằng. Không đợi cho Tá Trì đứng vững, Hoắc Đình Giác đã như mũi tên bắn vọt đến, đầu tiên là một đòn lập quyền kích thẳng vào giữa ngực Tá Trì lúc này đang không môn đại lộ, lại lật tay biến thành khảm chưởng, chém lên trên cổ Tá Trì, sau đó hắn khuỵu chân khom người xuống húc một phát. Cả thân thể mãnh liệt húc lên phần bụng trên của Tá Trì. Thân thể của Tá Trì so với Hoắc Đình Giác nặng hơn hai mươi ba kg, bị húc một phát này liền bay lên khỏi mặt sàn, trực tiếp ngã xuống khỏi lôi đài, lúc rơi xuống xương cốt toàn thân như muốn gãy rời hết, nghĩ có muốn đứng lên cũng hữu tâm vô lực rồi. "Hay quá, chúng ta lại vừa thắng rồi!" Đầu tiên là Ô Tâm Lan hưng phấn mà kêu lên, sau đó trên khuôn mặt xinh xắn của Hiểu Huệ cũng lộ ra vẻ vui sướng rõ ràng. Vương Chí Đạo có chút kinh ngạc nói: "Đây chính là Mê Tung Quyền mà sư phụ không truyền cho người ngoài hay sao? Đại sư huynh, ta cảm giác thấy Nhị sư huynh hình như so với huynh còn muốn lợi hại hơn hả!" Lưu Chấn Đông cũng ngẩn người nói: "Ừ, hắn nhất định là từng trốn ở nơi nào đó len lén khổ luyện qua một đoạn thời gian, nếu không sẽ không thể tiến bộ được nhanh như vậy. Con mẹ hắn chứ, phỏng chừng đến khi ta cùng với hắn đánh nhau thì không ổn rồi!" "Như vậy không phải chuyện tốt hay sao, Nhị sư huynh càng lợi hại càng tốt hả. Dù sao chúng ta lại vừa thắng mười vạn nữa rồi!" Bộ dáng Ô Tâm Lan xem ra tựa hồ như đối với đánh cuộc quyền đã bắt đầu nghiện rồi, nàng hăng hái bừng bừng hỏi Vương Chí Đạo: "Chí Đạo, trận tiếp theo là quyền thủ Pháp quốc Bảo La Ba Nã Khắc, đánh với quyền thủ nước Mỹ Sa Lợi Văn Thái Khắc, ngươi ý định mua người nào thắng? Ta cảm giác thấy nên mua Sa Lợi Văn Thái Khắc thắng, bởi vì trước lúc khai chiến hắn đã đánh bại một trong bốn đại danh đầu Kiệt Khắc Sâm, thanh danh rất cao. Mà quyền thủ Pháp quốc Bảo La Ba Nã Khắc chỉ là được bài danh thứ chín, khẳng định không thể bằng Sa Lợi Văn Thái Khắc!" "Như vậy cũng không hẳn. Nhị sư huynh chỉ được bài danh thứ hai mươi, còn Tá Trì kia lại được bài danh thứ mười hai, kết quả như thế nào? Tá Trì mới có ba chiêu đã bị Nhị sư huynh đánh bay xuống khỏi lôi đài rồi. Cho nên mới nói, toàn bộ dự đoán bài danh lúc trước đều là vô dụng, đại bộ phận đều là không chuẩn xác." Vương Chí Đạo nói. "Nhưng là không phải ngươi đã từng xem qua trận đánh nhau giữa Sa Lợi Văn Thái Khắc cùng Kiệt Khắc Sâm hay sao? Ngươi không có tin tưởng vào thực lực của hắn hay sao?" Ô Tâm Lan hỏi. "Như vậy cũng không phải, Sa Lợi Văn Thái Khắc đích xác là rất mạnh, có thể còn mạnh hơn cả phụ thân của hắn lúc còn cường thịnh. Chỉ có điều là, ta cũng chưa có kiến thức qua thân thủ của Bảo La Ba Nã Khắc, cho nên không dám khẳng định Sa Lợi Văn Thái Khắc nhất định sẽ thắng. Nói không chừng hai người bọn họ sẽ ngang tài ngang sức đó! Ô sư tỷ, chúng ta đã thắng rất nhiều, trận này không bằng nên dừng lại một chút, miễn cho lại tiếp tục thắng nữa sẽ làm cho Trương Khiếu Lâm nổi khùng lên đó." Vương Chí Đạo nói. "Được rồi, tạm dừng một chút cũng tốt. Thắng được nhiều quá cũng dễ làm mê muội đầu óc, nói không chừng thoáng cái lại mất hết sạch. Chúng ta trước hết phải tỉnh táo đã! Ơ, Chí Đạo, ngươi đi đâu thế?" Ô Tâm Lan phát hiện thấy Vương Chí Đạo đang hướng ra bên ngoài chuồn đi, vội vàng hỏi với theo. Vương Chí Đạo vừa đi vừa nói: "Ta có việc phải rời đi một chút, Ô sư tỷ, ngươi cùng Đại sư huynh bọn họ lưu lại ở chỗ này xem cuộc chiến cho vui đi hả, ta sẽ rất nhanh trở về thôi!" Ô Tâm Lan muốn đuổi theo đi cùng hắn, đáng tiếc Vương Chí Đạo thân hình rất nhanh, thoáng cái đã không thấy tăm hơi đâu nữa. Mà lúc này vừa lúc Hoắc Đình Giác xuống khỏi lôi đài, các sư huynh đệ Tinh Võ Môn cũng ra nghênh đón, vô tình đem đường đi chặn lại, Ô Tâm Lan đành phải bỏ qua không đuổi theo nữa, chỉ có điều lại trề trề cái miệng nhỏ nhắn, biểu hiện ra sự bất mãn trong lòng nàng. Vương Chí Đạo ở trong đám người xem thân mình như cá bơi, rất nhanh đã luồn lách chuồn được ra ngoài. Hắn đi tới gian nghỉ ngơi số bảy của các quyền thủ tham gia thi đấu, lại vào bên trong một gian buồng nhỏ được treo rèm cách ly kín, đã tìm thấy Long Điệp rồi. Long Điệp hôm nay thay đổi một bộ quần áo bó sát người màu lam nhạt, mái tóc bị buộc chặt lên. Bộ quần áo bó sát người chính là may từ loại vải có tính chất co giãn rất cao, khi mặc vào giống như là lớp da thứ hai ôm sát vào trên người. Các đường cong tuyệt đẹp trên thân mình đều được phô bày đường nét, thoạt nhìn kinh tâm động phách, hấp dẫn cực kỳ. Mà lúc này nàng lại đang làm công phu uốn dẻo, ngửa hẳn lưng về phía sau cơ hồ đem được cái gáy áp vào gót chân, xương cốt nhu nhược giống như là con rắn, khả năng mềm dẻo khiến kẻ khác không khỏi thán phục. Vương Chí Đạo nhìn chằm chằm vào Long Điệp đang làm một động tác này khiến cho bộ ngực căng tròn cao vút nổi bật lên cùng với đôi đùi đẹp thon dài, không nhịn được thở dài nói: "Điệp Nhi, ngươi nếu ăn mặc như vậy mà lên đánh lôi đài, chỉ sợ sẽ kích phát đại rối loạn!" Long Điệp đứng thẳng người lên, tức giận liếc mắt lườm hắn một cái, nói: "Có quỷ mới mặc như thế này đi đánh lôi đài, khi chỉ có một mình ta luyện công thì mới mặc như thế này, khi đi đánh lôi đài ta sẽ mặc quần áo khác!" "Vậy thì tốt rồi, chỉ có điều là ngươi ở chỗ này luyện công, không sợ có người xông vào chứng kiến ngươi như thế này hay sao, như vậy không phải là cũng phải chịu thiệt thòi lớn?" Vương Chí Đạo lại cau mày nói. "Trừ ngươi là con quỷ liều lĩnh ra, còn có ai dám không lên tiếng gọi mà đã xông vào? Ta bên ngoài còn có người trông coi đó, nếu không phải là ta để cho qua, ngươi xông vào như thế này, đã sớm bị đánh chết rồi!" Long Điệp tức giận hừ một tiếng, xoạc hai chân thẳng tắp xuống dưới đất, lại hạ thân thể sấp người xuống, tiếp tục phô bày hết vóc dáng đường cong cực kỳ xinh đẹp, đối với Vương Chí Đạo đang nhìn chằm chằm coi như không nhìn thấy. Vương Chí Đạo đương nhiên sẽ không bỏ qua quang cảnh tuyệt hảo như vậy, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào vóc dáng cuộn sóng phập phồng của Long Điệp, trong miệng lại hỏi tiếp: "Điệp Nhi, ngươi tại sao lại muốn chạy đến đánh lôi đài làm gì?" Long Điệp rốt cục cũng chú ý thấy Vương Chí Đạo hôm nay xưng hô với nàng có chút bất đồng, kỳ quái hỏi lại: "Ngươi tại sao lại gọi ta là Điệp Nhi?" Vương Chí Đạo cười nói: "Ngươi lúc lại là Long Điệp, một lúc lại là Chu Điệp, ta lo lắng sẽ gọi sai, cho nên mới gọi ngươi là Điệp Nhi. Dù sao trong tên các người đều có một chữ Điệp, gọi Điệp Nhi tuyệt đối sẽ không sai, lại còn vừa thuận tiện lại vừa thân thiết. Ta tin tưởng Chu Điệp sẽ không phản đối ta gọi nàng như vậy, mà ngươi cũng không phản đối ta hả!" Long Điệp hừ nói: "Muốn gọi cái gì thì mặc kệ ngươi, dù sao miệng cũng là sinh ra ở trên người của ngươi mà!" Vương Chí Đạo lại cười nói: "Điệp Nhi, ngươi còn không có trả lời câu hỏi của ta, tại sao lại muốn chạy đến đánh lôi đài chứ?" Long Điệp nói: "Câu hỏi của ngươi thật là kỳ quái, ngươi có thể chạy đến đánh lôi đài, vậy thì tại sao ta lại không thể chạy tới đánh lôi đài? Chẳng lẽ ngươi cho rằng đánh lôi đài là sự tình để nam nhi các ngươi tham gia, đám nữ nhi chúng ta không thể tham gia đánh lôi đài hay sao?" Vương Chí Đạo nghe vậy cứng lưỡi, còn chưa nghĩ ra được nên trả lời như thế nào cho tốt, đã nghe được bên ngoài có một thanh âm nói: "Các vị, xin lỗi, đây là gian nghỉ ngơi tư nhân của Long Chu tiên sinh, mời các người dừng lại đi!" Lại nghe một thanh âm quen thuộc cười nói: "Chúng ta vô tiên sinh mạo phạm rồi, chúng ta chỉ là những người hâm mộ phim của Chu Điệp tiểu thư, nghe nói Chu Điệp tiểu thư ở chỗ này, cho nên mới mạo muội đến đây mong gặp, xin vị bằng hữu này nhượng bộ!" Vương Chí Đạo nghe tiếng nhíu nhíu đầu mày, nhìn Long Điệp nói: "Là gã tiểu Nhật Bản gọi là Liễu Sinh Đấu Hồn, chỉ sợ là đến đây không có ý gì tốt!" Long Điệp đứng thẳng lên, nhanh chóng vươn tay lấy một chiếc áo rộng thùng thình khoác lên trên người, che khuất vóc dáng hấp dẫn mê người đang hiển lộ sau lớp quần áo bó sát thân mình. Chỉ nghe bên ngoài giọng của người vừa làm cho đám Liễu Sinh Đấu Hồn phải dừng chân lại nói tiếp: "Xin lỗi, vị tiên sinh này, bên trong chỉ có Long Chu tiên sinh, không có Chu Điệp tiểu thư, ngươi nhận lầm người rồi!" Liễu Sinh Đấu Hồn cười to một tiếng nói: "Rõ ràng là Nữ hoàng điện ảnh Thượng Hải, Chu Điệp tiểu thư. Tưởng rằng dính vào một chút ria mép giả, lại mặc nam trang, đổi tên thành Long Chu tiên sinh là làm cho chúng ta không nhận ra được hay sao? Liễu Sinh Đấu Hồn ta có thể bị qua mắt dễ dàng vậy hay sao..." Nói còn chưa dứt lời, tấm rèm che đã bị xốc lên, Long Điệp đi ra, đã mặc vào nam trang nhưng cũng không dính ria mép giả lên. Nàng lạnh lùng nhìn Liễu Sinh Đấu Hồn nói: "Liễu Sinh tiên sinh, Vạn Quốc võ thuật đại hội có quy tắc là những người tham gia thi đấu không thể cải trang giả danh, hoặc là nữ mặc nam trang hay sao? Ta cải trang giả danh có liên quan gì đến chuyện của ngươi hay không?" Liễu Sinh Đấu Hồn thấy Long Điệp mặc dù đã mặc nam trang, nhưng vẫn khó có thể che dấu được sắc đẹp đến kinh tâm động phách, không khỏi ngây ngốc ngẩn ngơ, sau khi lại nhìn thấy Vương Chí Đạo cũng theo nàng đi ra, sắc mặt không khỏi biến đổi, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên đố kỵ không thôi, hừ lạnh nói: "Phụ nữ hẳn là nên ngoan ngoãn ở nhà nấu cơm giặt quần áo, hoặc là chờ nam nhân của nàng về nhà hầu hạ cho tốt, sao có thể xuất đầu lộ diện, chạy đi tới tham gia thi đấu lôi đài của đại nam nhân..." "A, Sơn Khẩu Ngọc Tử tiểu thư, ngươi nghe được chưa!" Vương Chí Đạo lấy thanh âm khoa trương cắt ngang lời Liễu Sinh Đấu Hồn đang nói, nhìn thẳng vào Sơn Khẩu Ngọc Tử đang đi cùng Liễu Sinh Đấu Hồn, cũng vẫn đang mặc trang phục nam nhân, nói tiếp: "Bạn đồng hành của ngươi hình như là có ý kiến với việc một nữ nhân như ngươi đến tham gia thi đấu đó, hắn muốn ngươi về nhà nấu cơm giặt quần áo, hoặc là hầu hạ nam nhân của ngươi đó! Hả, ta còn có một vấn đề, trong nhà Sơn Khẩu Ngọc Tử tiểu thư đang có nam nhân chờ ngươi hầu hạ hay sao?" Sơn Khẩu Ngọc Tử vốn đi cùng đám người Liễu Sinh Đấu Hồn đến đây xem náo nhiệt, nghe vậy mặt ngọc không khỏi biến sắc, đầu tiên là trừng mắt liếc nhìn Liễu Sinh Đấu Hồn một cái, sau đó thay đổi đề tài cười khẩy nhìn Vương Chí Đạo nói: "Các ngươi thật đúng là cởi mở hả, một nam một nữ ở chung trong một phòng..." "Một nam một nữ ở chung trong một phòng là bình thường, nhưng thật ra Sơn Khẩu Ngọc Tử tiểu thư, trước mắt hiện nay, xem nào, ngươi cùng một, hai, ba, bốn, ồ, đủ cả bốn nam nhân ở cùng một chỗ. Oa, trình độ cởi mở của tiểu Nhật Bản các ngươi thật đúng là làm cho ta phải trố mắt đứng nhìn!" Vương Chí Đạo cảm thán vạn phần nói. Lời này vừa ra, mọi người đang vây lại xung quanh đây xem náo nhiệt đại bộ phận đều không nhịn được nở nự cười, ngay cả Long Điệp vốn sắc mặt như sương lạnh, cũng có chút không nhịn được cười, che miệng khúc khích. "Vương Chí Đạo, ngươi đang nói bậy bạ gì đó!" Sơn Khẩu Ngọc Tử bị tức đến xanh mặt, thiếu chút nữa muốn bạo phát. "Ta đây chỉ là dùng chính những thứ ngươi nói trả lại cho ngươi, gậy ông đập lưng ông mà thôi. Muốn ta nói chuyện khách khí, vậy thì mời ngươi trước hết tự giữ mồm miệng sạch sẽ một chút!" Vương Chí Đạo lờ mờ nói. Một tiếng cười hắc hắc âm hiểm, chính là Liễu Sinh Đấu Hồn kia lại mở miệng nói: "Chu Điệp tiểu thư, ta vẫn nghĩ rằng ngươi chỉ là một diễn viên mà thôi, không nghĩ tới ngươi lại là một cao thủ võ thuật. Chỉ có điều là lúc trước ở vòng thi đấu loại, ta cũng không chứng kiến được ngươi ra tay, cho nên đối với công phu của ngươi rất là hiếu kỳ, không biết Chu Điệp tiểu thư có thể để cho ta kiến thức một chút hay không..." "Lại nói tiếp ta mặc dù từng cùng Sơn Khẩu Ngọc Tử tiểu thư đấu qua một trận, chỉ có điều là ta đối với công phu của Sơn Khẩu Ngọc Tử tiểu thư vẫn còn có chút tò mò. Không biết Sơn Khẩu Ngọc Tử tiểu thư có thể cùng ta đấu thêm một trận hay không, để cho ta hảo hảo kiến thức một chút!" Vương Chí Đạo lại lần nữa cắt đứt lời Liễu Sinh Đấu Hồn đang nói. Liễu Sinh Đấu Hồn đột nhiên giận dữ nói: "Vương Chí Đạo, ta đang cùng Chu Điệp tiểu thư nói chuyện, ngươi xuyên vào làm gì..." Vương Chí Đạo quát: "Tiểu Nhật Bản, ta đang cùng Sơn Khẩu Ngọc Tử tiểu thư nói chuyện, ngươi chõ miệng vào làm gì? Text được lấy tại truyentop.net Chẳng lẽ cha ngươi không có dạy ngươi rằng phải có lễ phép, khi người khác nói chuyện không thể tùy tiện chõ miệng vào hay sao?" "Ha ha!" Chính là đám khán giả đang đứng xem không nhịn được ầm ầm cười ồ cả lên. Liễu Sinh Đấu Hồn rốt cục nhẫn nại không nổi nữa, giận dữ quát một tiếng, một quyền nhằm Vương Chí Đạo đánh tới. "Chát" một tiếng, Vương Chí Đạo đã một chưởng phong bế được quyền đầu của Liễu Sinh Đấu Hồn, lờ mờ nói: "Nghĩ muốn sớm cùng ta khai chiến hay sao? Tiểu Nhật Bản!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]