Chương trước
Chương sau
Trương Bảo Tử vẻ mặt chán nản buồn bã, tự tin đã bị đả kích tan tành mây khói, cúi đầu ủ rũ chắp tay nói với Trần Phát Học: "Ta nhận thua, ta không phải là đối thủ của ngươi, ngươi thắng rồi!"
Trần Phát Học vừa muốn nói vài câu khiêm nhượng, đã thấy Trương Bảo Tử xoay người đi, đối diện Vương Chí Đạo thở dài nói:
"Nghĩa đệ, ngươi thật sự không có gạt ta, nguyên lai ta trước kia thật đúng là sinh hoạt trong huyễn tưởng cùng mộng cảnh, tất cả hết thảy đều là giả. Ta vốn là đối với lời ngươi nói vẫn còn bán tín bán nghi, bây giờ ta hoàn toàn tin rồi. Nguyên lai con người chân thật của ta mặc dù lớn lên cường tráng như thế này, trên thực tế lại không chịu nổi một kích. Bây giờ ta đã tỉnh mộng, cũng là lúc nên đối mặt với sự thật. Ngày mai khai mạc Vạn Quốc võ thuật đại hội, ta sẽ không tham gia nữa. Dù nói gì đi nữa thì ta cũng là người Trung Quốc, không thể không giữ thể diện cho người Trung Quốc."
Vương Chí Đạo nghe vậy có chút ngạc nhiên, đứng lên cười khổ nói: "Đại ca, nguyên do ta để cho ngươi cùng Trần sư phụ thi đấu, chỉ là hy vọng ngươi có thể có một nhận thức rõ ràng đối với thực lực của chính mình, miễn cho ngày mai khi lên Vạn Quốc võ thuật đại hội lại phải chịu thiệt thòi lớn. Không nghĩ tới lại gây ra đả kích nghiêm trọng tới sự tự tin của ngươi như vậy, làm cho ngươi ngay cả Vạn Quốc võ thuật đại hội cũng không muốn tham gia nữa! Chỉ có điều là, đại ca, ta vẫn hy vọng ngươi không nên từ bỏ. Vạn Quốc võ thuật đại hội ngày mai chúng ta vẫn muốn mười danh hiệu đầu tiên đều thuộc về người Trung Quốc, cho nên vẫn muốn ngươi tham gia thi đấu. Trên thực tế, thực lực của ngươi vẫn có thể xem như là rất mạnh đó, thất bại dưới tay Trần sư phụ cũng không có nghĩa là ngươi quá tệ, chỉ bởi vì là Thái Cực Quyền của Trần sư phụ am hiểu nhất chính là dụng xảo thắng lực, chính là khắc tinh của ngươi. Nếu như mà đổi thành quyền thủ khác, chưa chắc đã đánh thắng được ngươi!"
Thấy Trương Bảo Tử vẫn đang lộ ra bộ dáng đần độn mất hứng, Vương Chí Đạo lại nói: "Như vậy đi, đại ca, nếu như mà ngươi nguyện ý tin tưởng ta, vậy đêm nay ta dạy cho ngươi tam đại tuyệt chiêu. Chỉ cần ngươi học xong, ngày mai trên Vạn Quốc võ thuật đại hội, ta cam đoan ngươi sẽ tiến vào trong mười danh hiệu đầu tiên, nếu như mà vận khí tốt, năm danh đầu tiên cũng có khả năng! Ý tứ của ngươi thế nào?"
Trương Bảo Tử nghe vậy, ánh mắt khôi phục được một chút tinh quang, liền hỏi: "Là tuyệt chiêu gì?"
"Là tuyệt chiêu thích hợp nhất cho những người có loại hình thể cùng lực lượng như ngươi có thể sử dụng!" Vương Chí Đạo cười nói: "Thế nào, đại ca, có hứng thú hay không?"
"Sau khi học xong có thể đánh bại được hắn không?" Trương Bảo Tử nhìn Trần Phát Học hỏi.
Vương Chí Đạo nhìn Trần Phát Học cười khổ nói: "Chỉ cần ngươi có thể sử dụng thành thạo, đánh bại Trần sư phụ cũng không phải là không thể, nhưng nếu sử dụng không thành thạo, thì muốn đánh bại hắn là tuyệt đối không có khả năng. Bất kỳ là cái tuyệt chiêu gì, nhân tố quyết định thành công cũng phải dựa trên sự thành thạo. Nếu đã dùng không thành thạo, tuyệt chiêu dù có lợi hại đến đâu cũng không có khả năng đánh bại được đối thủ!"
Trương Bảo Tử suy nghĩ một chút, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được rồi. Ta học, cho dù không chiếm được Quán quân, có thể được đến năm danh hiệu đầu tiên cũng là tốt! Này, mấy người các ngươi, không nên nhìn lén hả, vạn nhất để cho các ngươi cũng học được, ngày mai khi ta mới vừa vào trận lại gặp phải các ngươi, chẳng phải là ngay cả năm mươi hạng đầu tiên cũng không vào được hay sao?"
Đám người Tôn Đại Chu nghe vậy đơ mặt nhìn nhau, đành phải cười khổ đứng lên, hướng đám người Hoắc Đình Giác chắp tay nói: "Đã như vậy, chúng ta trước hết xin cáo từ. Ngày mai sẽ chính thức khai mạc thi đấu rồi, chúng ta cũng muốn trở về nghỉ ngơi dưỡng sức sớm một chút, lấy trạng thái tốt nhất để lên đài. Các vị, ngày mai gặp lại!"
Đám người Hoắc Đình Giác không có ngờ tới Trương Bảo Tử lại khách đoạt quyền chủ, nhằm đám người Tôn Đại Chu mà hạ lệnh trục khách, trong lòng cảm thấy xấu hổ, nghe vậy đành phải đứng lên, lộ vẻ mặt xin lỗi nhìn đám người Tôn Đại Chu chắp tay nói: "Rất xin lỗi, các vị, vậy để cho chúng ta tiễn các vị vậy!"
Đợi được sau khi đám người Tôn Đại Chu cất bước rời đi, bọn người Hoắc Đình Giác đều tỏ vẻ bực bội trừng mắt nhìn Trương Bảo Tử.
Ô Tâm Lan không nhịn được trách cứ nói: "Đại ca, ngươi cũng thiệt là, bọn họ là khách ở xa tới. Ngươi như thế nào lại có thể đuổi bọn hắn đi như vậy!"
Trương Bảo Tử vẻ mặt vô tội nói: "Ta chỉ là nói không để cho bọn họ nhìn trộm nghĩa đệ dạy ta công phu, cũng không hề nói muốn đuổi bọn hắn đi mà! Đó là chính bọn nó hiểu lầm ý tứ của ta, không có gì liên quan đến ta hả!"
Ô Tâm Lan cả giận: "Ngươi nói như vậy, người ta còn có thể không hiểu lầm hay sao?"
Trương Bảo Tử còn muốn phân biện, Vương Chí Đạo vội vàng ngăn cản nói: "Quên đi, không có việc gì, Tôn Đại Chu, Cảnh Lâm tướng quân, Trần Phát Học, Chu Quốc Phú cũng không là người khí lượng hẹp hòi, bọn họ hẳn là sẽ không đem việc này để ở trong lòng, các ngươi không nên quá để ý đến nữa! Cũng đã khuya rồi, Đại sư huynh, Nhị sư huynh, các huynh hay là đi nghỉ ngơi đi, ngày mai sắp bắt đầu ác chiến, không dưỡng đủ tinh thần thì là không tốt lắm đâu!"
"Đúng đúng đúng!" Trương Bảo Tử vội vàng nói: "Các ngươi mau vào đi nghỉ ngơi, thời gian đã không còn nhiều lắm, ta phải nhanh chóng theo nghĩa đệ học được tam đại tuyệt chiêu kia, để ngày mai đánh cho bọn tiểu Nhật Bản cùng dương mao tử hoa rơi nước chảy!"
Hoắc Đình Giác cùng Lưu Chấn Đông tức giận liếc mắt nhìn lại Trương Bảo Tử một cái, đều thầm nghĩ: "Ngươi hẳn là sợ chúng ta cũng sẽ học trộm mới vội vã đuổi chúng ta trở về nghỉ ngơi chứ gì? Ngươi thật sự tưởng rằng Vương Chí Đạo dạy cho ngươi là ba chiêu thần công tuyệt kỹ hay sao, luyện cả đêm là có thể đánh khắp thiên hạ không đối thủ?"
Mặc dù bản thân Hoắc Đình Giác cùng Lưu Chấn Đông đối với ba tuyệt chiêu Vương Chí Đạo sắp dạy cho Trương Bảo Tử cũng cảm thấy tò mò, nhưng là bọn họ cũng không muốn lưu lại đứng xem, tránh để cho Trương Bảo Tử nói cho một trận, vì vậy liền quay về phòng nghỉ của mình. Về phần Ô Tâm Lan, nàng đương nhiên không có băn khoăn gì chuyện này, lại còn hiếu kỳ hỏi: "Chí Đạo, ngươi muốn dạy cho hắn tuyệt chiêu gì, ta có thể học được không?"
Vương Chí Đạo cười nói: "Tam thức tuyệt chiêu này là vốn dành cho những người có tầm vóc cùng lực lượng như đại ca sử dụng, lấy vóc người cùng lực lượng một nữ hài tử của ngươi thì dùng không được! Nhưng mà ngươi lưu lại xem cũng không có vấn đề gì, cho ngươi biết thêm kiến thức cũng tốt!"
Nói xong, Vương Chí Đạo lại quay sang Trương Bảo Tử, vốn đang không vui lắm khi thấy Ô Tâm Lan vẫn lưu lại đứng xem, nói với hắn: "Đại ca, bây giờ ta dạy ngươi chiêu thứ nhất, ngươi xem cho kỹ đây!"
Vương Chí Đạo đơn giản làm ra một động tác hai tay đồng thời vồ mạnh về phía trước, sau đó lại nói với Trương Bảo Tử: "Một chiêu này gọi Hổ phác thức (thế hổ vồ),đại ca, ngươi nhớ kỹ chưa?"
Trương Bảo Tử rất buồn bực nói: "Hổ phác thức? Động tác đơn giản như vậy, lại có thể xem như tuyệt chiêu hay sao?"
Vương Chí Đạo cười nói: "Đại ca, ngươi không nên xem thường nhất chiêu này, Hổ phác thức chính là chiêu thức uy mãnh nhất trong võ thuật Trung Hoa, đánh đâu thắng đây, ai dám ngăn cản đều bị đánh ngã. Một chiêu này coi trọng nhất chính là khí thế cùng lực lượng chỉnh thế, lấy vóc dáng cùng lực lượng của ngươi một khi sử xuất ra, đối thủ là người tâm chí không đủ kiên định, chỉ sợ sẽ run sợ đến mềm nhũn cả chân, căn bản là không dám liều mạng với ngươi. Nếu như ngươi có thể đắc thủ, những người thể trọng không bằng ngươi, sẽ bị ngươi đẩy bay văng đi ngay lập tức. Càng quan trọng hơn là, một chiêu này còn có thể biến hóa, chỉ cần khi vồ về trước hai tay đột nhiên hướng xuống dưới tấn công hai tay đối thủ, đồng thời cúi đầu, lập tức sẽ biến thành 'Ngưu để thức' - Thế trâu húc. Ngưu để thức chỉ cần đắc thủ, cam đoan húc cho đối thủ trên mặt nở hoa, thậm chí lập tức chết ngất ngay tại chỗ. Đây chính là tuyệt chiêu tốt nhất để đối phó với đối thủ mà lực lượng cùng hình thể kém hơn so với mình!"
Trương Bảo Tử ngơ ngác ngẩn ngơ, liền cẩn thận làm lại một chút Hổ phác thức cùng Ngưu để thức, bắt đầu cảm giác thấy Vương Chí Đạo nói rất có lý, vì vậy hứng thú lại nổi lên, hỏi: "Chiêu này rất hay, ta nhớ kỹ. Nghĩa đệ, tiếp theo chiêu thứ hai là cái chiêu gì?"
Vương Chí Đạo giảng giải nói: "Chiêu thứ hai chỉ dùng để đến đối phó những đối thủ khá là linh hoạt, dùng Hổ phác thức không thể hạ gục, gọi là 'bắt - ném', thực ra cũng không hẳn là một chiêu thức. Ta chỉ có thể nói cho ngươi nguyên lý đấu pháp, khi lâm trận thì ngươi tùy cơ ứng biến là được, có thể thành công được hay không, thì phải để xem người sử dụng như thế nào. 'Bắt -ném' tên cũng chính là ý nghĩa, nghĩa là khi bắt được đối phương liền quăng ném đi. Khi bắt thì bất kể là dùng chiêu thức nào, cũng không cần quan tâm đến mục tiêu, cứ bắt trúng là được. Cổ tay, cẳng tay, bắp chân, mắt cá chân, quần áo, mà tốt nhất là bắt được tóc.
Chỉ cần là bắt được rồi, ngay lập tức kéo xuống phía dưới, hoặc là hướng ra phía ngoài mà ném, quăng, quật. Lấy lực lượng của đại ca ngươi, nếu như mà bắt được một người mà cân nặng của hắn kém xa ngươi, có thể đem hắn ném ra xa giống như là ném con gà con vậy. Tốt nhất là ném xuống dưới lôi đài. Cho dù có không ném hắn bị thương, cũng sẽ đả kích rất lớn vào đấu chí của hắn, đánh bại tiếp cũng rất dễ dàng.
'Bắt -ném' lại còn có một sát chiêu trọng yếu nhất, chính là khi đã bắt được đối phương rồi, khi muốn ném, trước hết nhằm phương hướng ngược lại đẩy đi, sau đó phát lực mãnh liệt lôi ngược lại. Tỷ như ngươi túm được tóc của đối phương, trước hết đẩy về phía sau, tiếp theo lại giật mạnh về phía trước, nếu như dùng sức được quyết đoán, sẽ có khả năng đem được da đầu cùng tóc của đối phương đều xé toang xuống. Nếu như dùng một chiêu này bắt được cánh tay đối phương, là có thể rất dễ dàng đem các khớp xương tay đối phương kéo trật hết!"
Đang đứng bên cạnh lắng nghe, Ô Tâm Lan cảm thấy rùng mình sợ hãi, không nhịn được xen miệng vào nói: "Chí Đạo, ngươi dạy một chiêu này rất tàn nhẫn, lại còn rất hèn hạ vô sỉ, ngay cả chiêu thức giật tóc người ta này mà cũng nghĩ ra được sao? Thế này trong giới võ thuật là bị người ta rất khinh bỉ coi là chiêu thức tam lưu hạ lưu đó!"
Vương Chí Đạo lờ mờ nói: "Luận võ mục đích chính là muốn đánh ngã đối phương, chiêu thức chỉ để ý xem có hữu hiệu hay là vô hiệu. Dùng quyền đánh người cũng là đả thương người, mà túm tóc người cũng là đả thương người. Như vậy là gì có nói đến hèn hạ cùng cao thượng ở đây.
Bị người khinh bỉ thì càng tốt hả, đối phương càng khinh bỉ thì xác suất đắc thủ lại càng cao. Hơn nữa, ngày mai thi đấu trên lôi đài cũng không có hạn chế đấu pháp túm tóc này mà! Đại ca, ngươi không nên nghe nàng nữa, chỉ để ý nhớ kỹ những điều ta nói này, diễn luyện lặp đi lặp lại mấy chục lần. Ngày mai có thể thuận lợi đánh vào năm danh hiệu đầu tiên hay không, phải nhờ vào hai thức tuyệt chiêu này đó!"
Trương Bảo Tử dứt khoát gật đầu nói: "Chỉ cần đánh ngã đối phương thì đó chính là hảo chiêu, nói không sai! Con mẹ nó chứ, ta vốn là một hải tặc, khi ở trên biển cướp bóc cũng không hề nói quy tắc, bây giờ cùng người luận võ thì nói quy tắc nhiều như vậy làm gì chứ? Nghĩa đệ, ngươi nói ta nhớ kỹ, ngươi yên tâm, chỉ cần có cơ hội, ta nhất định sẽ sử dụng. Bây giờ ngươi dạy ta tuyệt chiêu thứ ba đi!"
Ô Tâm Lan nghe được tức đến suýt phát ngất, trong lòng rất khinh bỉ mấy tuyệt chiêu Vương Chí Đạo đang dạy, rất muốn bỏ đi, không thèm nghe nữa, nhưng là nàng lại rất hiếu kỳ muốn xem tuyệt chiêu thứ ba theo như lời Vương Chí Đạo là cái chiêu gì, sau khi do dự một hồi lâu, cuối cùng lại nhịn xuống không bỏ đi nữa.
Chỉ nghe Vương Chí Đạo cười nói: "Tuyệt chiêu thứ ba này chính là để đến tận cùng mới có thể sử dụng, chỉ khi nào gặp phải cao thủ chân chính, dưới tình huống hai tuyệt chiêu lúc trước không có hiệu quả thì mới dùng đến chiêu này. Một chiêu này gọi là 'Siết cổ', nói trắng ra chính là ... Siết cổ! Chỉ có điều là siết như thế nào, thì lại là cần có kỹ xảo. Siết cố mấu chốt chính là, phải trong vòng hai giây đồng hồ làm cho đối phương hít thở không thông, hoặc là siết nghẽn động mạch cổ đối phương, cắt đứt nguồn cung ứng máu cho đại não của đối phương, làm hắn rất nhanh phải hôn mê đi. Lại còn có một điểm quan trọng, khi siết cổ đối phương, phải ngăn chặn được thân thể của đối phương, làm cho đối phương không thể phản kích lại được ngươi. Lấy thể hình cường tráng của đại ca ngươi, trừ khi gặp phải những cao thủ như Lý Thư Văn hay Cam Mạc Nhiên vừa ra tay là có thể phát lực nhất kích tất sát, nếu không đều là rất khó chỉ dùng một hai kích mà đã có thể đánh ngã ngươi. Khi mà ngươi dùng Hổ phác cùng Bắt-ném không có hiệu quả, liền liều mạng chịu đựng một hai kích của đối phương, sau đó nhân cơ hội sấn vào thiếp thân siết lấy cổ đối phương. Chỉ cần ngươi dựa theo phương pháp siết cổ ta đã dạy cho, cho dù đối phương có lợi hại, cũng không có khả năng thoát ra được!"
Vương Chí Đạo vừa nói, vừa cẩn thận giảng giải cho Trương Bảo Tử liễu một chút mấy loại kỷ xảo "siết cổ", đồng thời cũng cười nói với Ô Tâm Lan: "Ô sư tỷ, ngươi cũng có thể học tốt mấy kỹ xảo siết cổ này, chỉ cần thành công dùng được tuyệt chiêu siết chặt cổ đối phương, đối phương cho dù khí lực rất lớn cũng sẽ đánh mất sức chống cự. Cho nên tuyệt chiêu này ngươi cũng có thể sử dụng được!"
Ô Tâm Lan trề trề miệng nói: "Ta đây không cần học loại tuyệt chiêu này của ngươi, ác độc như vậy, vạn nhất không cẩn thận đem người ta siết cổ chết thì làm sao bây giờ?"
Ngoài miệng mặc dù nói như thế, nhưng Ô Tâm Lan vẫn là đem những kỹ xảo siết cổ đang được Vương Chí Đạo giảng giải lặng lẽ ghi nhớ lại.
Sau khi giảng giải xong hết rồi, Vương Chí Đạo lại nói với Trương Bảo Tử: "Được rồi, đại ca, tam thức tuyệt chiêu này, chỉ cần đêm nay ngươi lặp đi lặp lại luyện tập mấy chục lần, ngày mai đã có thể phát huy công dụng. Nhớ kỹ, Hổ phác thức coi trọng nhất chính là khí thế, ngươi có thể tưởng tượng bắt chước một chút khí thế như trâu điên hổ dại, như thế sẽ làm cho ngươi đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Mà Bắt -ném thức cùng Siết cổ thức thì lại coi trọng nhất là kỹ xảo cùng năng lực ứng biến, có thể đắc thủ được hay không, phải nhìn xem ngươi sử dụng như thế nào thôi, việc này ta không thể giúp ngươi được, chỉ có dựa vào chính bản thân mình thôi. Tốt rồi, ngươi chậm rãi luyện tập đi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi trước, không quấy rầy ngươi nữa, ngày mai gặp lại. Ô sư tỷ, chúng ta đi thôi!"
Vừa nhìn Trương Bảo Tử phất phất tay cáo biệt, đã thấy Trương Bảo Tử thần sắc chuyên chú diễn luyện lại tam đại tuyệt chiêu, đối với những lời Vương Chí Đạo đang nói căn bản là không có nghe thấy, hiển nhiên là đang chìm đắm trong luyện tập rồi.
Vương Chí Đạo thấy thế cười khổ, đành phải hướng Ô Tâm Lan ngoắc tay, gọi nàng cùng nhau rời đi.
Ô Tâm Lan đang muốn trở lại phòng ngủ của mình, lại bị Vương Chí Đạo giữ chặt bàn tay ngọc lại, lôi kéo đi về phòng ngủ của hắn.
Ô Tâm Lan thấy thế hoảng sợ, trống ngực không tự chủ được mà đập rộn ràng, vội vàng thấp giọng hỏi: "Chí Đạo, ngươi muốn làm cái gì? Chúng ta còn chưa có thành thân, không thể làm như vậy!"
Vương Chí Đạo nghe vậy đầu tiên là ngẩn người, nhưng rất nhanh đã rõ ràng ý tứ của Ô Tâm Lan, bật cười nói:
"Ô sư tỷ, ngươi hiểu sai rồi, ta chỉ là có sự tình muốn cùng ngươi thương lượng, không phải là cái ý tứ kia như trong tưởng tượng của ngươi. Hơn nữa, cho dù ta muốn ngươi, cũng sẽ không thể làm ở thời khắc đêm nay, lại càng không thể ở Tinh Võ Môn!"
Ô Tâm Lan vừa xấu hổ vừa tức giận, đồng thời lại có chút thất vọng, nàng liền đứng lại hờn dỗi hỏi:
"Có việc thương lượng không thể đứng ở chỗ này nói hay sao? Đem người ta kéo về phòng của ngươi làm gì? Để cho người khác nhìn thấy không phải là sẽ gây ra hiểu lầm hay sao!"
Vương Chí Đạo nói: "Ta có cái này để đưa cho ngươi, không đi phòng của ta sao được? Đi thôi!"
Nhẹ nhàng lôi kéo một chút đã đem Ô Tâm Lan lôi tuột vào trong phòng hắn.
Buông bàn tay ngọc của Ô Tâm Lan ra, Vương Chí Đạo chui xuống dưới gầm giường của hắn lục lọi trong chốc lát, liền lấy ra được một xấp tiền mặt dầy cộp, đưa cho Ô Tâm Lan nói: "Ô sư tỷ, đây là tiền ta thắng cuộc được từ chỗ Trương Khiếu Lâm, ta đã dùng hết một phần, còn lại thừa ra hai mươi vạn. Ngươi cầm lấy!"
Ô Tâm Lan khó hiểu nói: "Ngươi cho ta nhiều tiền như vậy để làm gì?"
Vương Chí Đạo cười nói: "Dùng để đánh cuộc quyền đó, Trương Khiếu Lâm không phải là ngày mai sẽ dùng Vạn quốc võ thuật đại hội để đại khai mạc trận đánh cuộc quyền sao? Ta đã từ Vương Á Tiêu biết được tin tức, Trương Khiếu Lâm làm ra được chuyện này là do có Sơn Khẩu Dụ Nhân âm thầm ủng hộ, nếu không làm sao hắn có thể có được tài lực lớn như vậy. Ngày mai lúc thi đấu, ngươi nghe theo lời ta phân phó đi xuống tiền đặt cược, ta nói ngươi đi mua ai thắng, vậy ngươi đi mua người đó thắng. Ta muốn cho Trương Khiếu Lâm cùng Sơn Khẩu Dụ Nhân thua táng gia bại sản, để xem bọn chúng còn có thể dùng sinh tử của người luyện võ chúng ta đến làm công cụ kiếm tiền hay không!"
Ô Tâm Lan có chút do dự nói: "Chí Đạo, ngươi kiếm được khoản tiền này không dễ dàng, sao không cất đi, sau này dùng vào lúc cưới vợ lập nghiệp. Ngươi lấy đi đánh cuộc quyền, vạn nhất thua trận thì làm sao bây giờ?"
Vương Chí Đạo nghe vậy cười nói: "Ô sư tỷ, ngươi không phải là đang lo lắng sau khi ta thua trận hết số tiền này, sẽ không có tiền để đàng hoàng hoành tráng rước ngươi về nhà đấy chứ?"
Không đợi Ô Tâm Lan tức giận, Vương Chí Đạo lại cười cười nói với nàng: "Ô sư tỷ, ngươi đừng lo lắng, ta tin tưởng lấy nhãn lực của ta, trừ phi có người dở trò dối trá, nếu không ta tuyệt đối không nhìn lầm người nào thất bại người nào chiến thắng, ngươi tin tưởng ta đi! Hơn nữa ta cam đoan với ngươi, cho dù khoản tiền này có bị thua trận hết, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp thật đàng hoàng hoành tráng rước ngươi về nhà, tuyệt đối sẽ không để cho ngươi bị ủy khuất mà!"
Ô Tâm Lan hờn dỗi nói: "Ai nói ta muốn gả cho ngươi đó, ngươi đúng là đang nằm mơ!"
Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng trong đôi mắt đẹp của Ô Tâm Lan lại không thể che dấu được vẻ vui sướng vô cùng.
Vương Chí Đạo cười nói: "Ngươi nếu không gả cho ta, đời này ta cũng chỉ có chịu ở vậy thôi, thật là rất bi thảm hả!"
"Vậy ngươi đi làm hòa thượng thì tốt rồi!"
"Như vậy thì không phải là còn bi thảm hơn hay sao?"
Sang ngày hôm sau lúc trời mới vừa hửng sáng, Vương Chí Đạo bị một trận tiếng đập cửa dồn dập đánh thức, đang muốn rời giường nhưng lại thật bất ngờ phát hiện ra bên cạnh mình lại có một người nữa nằm ngủ, rõ ràng là Ô Tâm Lan. Nguyên lai buổi đêm ngày hôm qua, Vương Chí Đạo cùng Ô Tâm Lan đùa giỡn nhất thời cao hứng, liền vui vẻ không dứt, làm cho đến cuối cùng hai người cũng bất tri bất giác ngủ thiếp đi, về phần bò lên trên giường từ lúc nào, Vương Chí Đạo lại không nhớ rõ nữa. Nhưng còn có điều may mắn là quần áo trên người hai người vẫn ăn mặc đầy đủ đàng hoàng, hiển nhiên cũng chưa làm ra sự tình gì sai trái. Nhưng là bây giờ nghe được tiếng đập cửa, Vương Chí Đạo đã có chút kinh tâm, thầm nghĩ nếu để cho người ta chứng kiến Ô Tâm Lan ngủ ở trên giường của chính mình, coi như là quần áo còn ăn mặc đầy đủ đàng hoàng, cũng chỉ sợ là có trăm miệng cũng khó mà giải thích rõ ràng.
Mặc dù như thế, nhưng là Vương Chí Đạo cũng không thể làm thế nào khác là gãi đầu gãi tai đi ra mở cửa. Còn Ô Tâm Lan, cũng không biết là thực sự đang ngủ say như chết, hay là đang ngủ giả vờ, vẫn nằm nguyên ở trên giường không hề nhúc nhích. Text được lấy tại truyentop.net
Mở cánh cửa ra, ngoài cửa lại là Hiểu Huệ. Việc đầu tiên nàng làm sau khi Vương Chí Đạo mở cửa chính là đưa mắt nhìn khắp một vòng bên trong phòng, bởi vì phòng ở của Vương Chí Đạo chỉ là một gian phòng đơn, cũng không lớn lắm, cho nên tình huống bên trong vừa nhìn đã thấy hết ngay, Ô Tâm Lan căn bản là không thể tránh được tầm mắt của Hiểu Huệ.
Thấy Hiểu Huệ thần sắc cổ quái trừng mắt nhìn lại vào mình, Vương Chí Đạo có chút chột dạ, vội vàng giải thích nói: "Hiểu Huệ tả, ngươi không nên hiểu lầm, tình huống không phải là như ngươi tưởng tượng vậy đâu, mà là... "
Vẫn còn chưa có nói xong, Hiểu Huệ đã cắt ngang lời hắn nói: "Ngươi không cần phải giải thích cho ta, ngươi làm gì thì chính ngươi biết rõ ràng, ta hoàn toàn không có chứng kiến. Chỉ có điều là ta phải cảnh cáo ngươi một câu, sau này nhất định phải đối với Tâm Lan cho thật tốt, nếu như ngươi dám phụ lòng Tâm Lan, vậy thì tất cả bọn tỷ muội Tinh Võ Môn chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Hiểu Huệ vừa nói xong cũng không để ý tới thần sắc Vương Chí Đạo, lại nói tiếp: "Gọi Tâm Lan rời giường đi, ta nhìn thấy thì không có vấn đề gì, nhưng nếu để cho Nông đại thúc bọn họ chứng kiến thì sẽ cực kỳ nghiêm trọng đó! Còn nữa, đại ca kết nghĩa Vương Tử Bình của ngươi đã tới, hắn còn dẫn theo một người đến đây, nói là muốn gặp ngươi. Sau khi ngươi an bài Tâm Lan tốt rồi thì mau đi gặp bọn họ đi hả!"
"Đại ca tới!" Vương Chí Đạo nghe vậy vừa mừng vừa sợ, vội vàng luồn qua bên người Hiểu Huệ chạy vội đi ra ngoài, không quên ném lại một câu: "Hiểu Huệ tả, Ô sư tỷ còn chưa có tỉnh ngủ, phiền toái ngươi giúp ta đánh thức nàng đi, cám ơn ngươi nhiều!"
Nói xong, Vương Chí Đạo đã bỏ chạy không thấy tăm hơi, làm cho Hiểu Huệ tức giận đứng dậm chân thình thịch.
Đi tới sảnh ngoài, Vương Chí Đạo quả nhiên thấy được Vương Tử Bình, ở bên cạnh hắn lại còn có một người trung niên vóc dáng mập mạp to béo.
Vương Chí Đạo kêu lên: "Đại ca, ngươi rốt cục cũng đến rồi. Nghe nói ngươi đã bị tập kích, ta còn đang lo lắng ngươi đã xảy ra chuyện gì, may là ngươi bây giờ thoạt nhìn vẫn bình yên vô sự!"
Vương Tử Bình cười nói: "Ta chỉ phải đi bái phỏng một người bằng hữu mà thôi, đám tiểu mao tặc đó sau có thể làm cho ta gặp chuyện không may, đa tạ nghĩa đệ quan tâm. Được rồi, nghĩa đệ, để ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này chính là đại đệ tử của Quảng Đông Thập hổ Hoàng Phi Hồng, Lâm Thế Vinh sư phụ!"
Vương Chí Đạo giật mình kinh ngạc một chút, liền hướng Lâm Thế Vinh chắp tay nói: "Nguyên lai là Lâm Thế Vinh tiền bối! Lâm tiền bối, con của ông ta đã gặp qua rồi, tuấn tú lịch sự, oai phong hào hùng, ta còn đang muốn tưởng tượng xem phụ thân của hắn sẽ có phong thái như thế nào đây, không nghĩ tới lại có thể gặp ông nhanh như vậy rồi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.