Chương trước
Chương sau
Cương Huyền Hùng Nhị bày ra một điệu bộ nghênh chiến rất quái dị, không phải Đường Thủ, không phải Nhu Đạo, cũng không phải là điệu bộ của bất cứ lưu phái võ thuật Nhật Bản nào. Hai tay lập thành bán trảo, thân thể nửa như phục sấp xuống, chân cong khuỵu hẳn xuống, làm cho đầu hắn thấp xuống đến gần một nửa chiều cao ban đầu, thoạt nhìn tựa như một con mãnh thú thuộc loài ăn thịt. Loại điệu bộ này phối hợp cùng với quân trang thẳng tắp của hắn, là cho người ta có một loại cảm giác quái dị, thoạt nhìn thấy không thể nào phối hợp được với nhau.
Nhưng là điều chính thức khiến mọi người kinh dị chính là ánh mắt Cương Huyền Hùng Nhị, lúc trước ánh mắt hắn mặc dù cũng rất sắc bén, nhưng chỉ là ánh mắt của một quân nhân, ít nhất coi như là ánh mắt một con người. Nhưng là giờ khắc này, ánh mắt của hắn vô luận là nhìn như thế nào, cũng không giống như ánh mắt con người nữa, mà là ánh mắt một con dã thú. Ánh mắt tràn ngập thú tính, tàn nhẫn, dục vọng giết chóc, nhìn chăm chú vào Tống Hổ Thành, thật giống như một con lang sắp chết đói đang nhìn chăm chú vào một con dê béo.
Tống Hổ Thành vừa mới bắt đầu lại bị Cương Huyền Hùng Nhị ánh mắt đột nhiên chuyển biến thành ánh mắt của dã thú, làm cho có chút kinh hãi, nhưng dù sao tâm trí của hắn vẫn là rất kiên định, rất nhanh đã trấn tĩnh lại được, chậm rãi bày ra tư thế nghênh địch điển hình của Hình Ý Môn, bình tình nhìn chăm chứ vào Cương Huyền Hùng Nhị.
Cương Huyền Hùng Nhị đúng vào lúc này lại làm ra một động tác thật là gây bất ngờ cho người khác, chính là hắn đột nhiên nhếch miệng cười.
Không đúng, không phải đang cười, mà là đang nhe hàm răng chi chít trắng ởn của bản thân hắn, giống như là một con lang ngay trước khi công kích con mồi trước mắt thì đều nhe nanh trắng ởn ra vậy.
Gã Cương Huyền Hùng Nhị này cũng không biết có phải là đang cố ý bắt chước hay không, dù sao động tác nhếch miệng của hắn cực kỳ giống với con lang nhếch mõm nhe nanh, thậm chí còn gây cho người ta một loại ảo giác, hình như Cương Huyền Hùng Nhị này phải chăng đã thật sự biến thành một con lang rồi?
Nhưng là động tác ngay sau đó của Cương Huyền Hùng Nhị càng làm cho mọi người cảm thấy bất ngờ hơn nữa, chính là hắn bỗng nhiên há hốc mồm, phát ra một tiếng tru lên, như thanh âm con lang đang tru vậy, vừa vang dội lại vừa làm cho người ta rùng mình sợ hãi. Đám người Vương Chí Đạo nghe thấy thanh âm ấy trong lòng thậm chí không tự chủ được mà đều giật nảy lên. Tiếp theo, Cương Huyền Hùng Nhị đã nhằm Tống Hổ Thành phát động công kích rồi. Hai trảo của hắn trước hết chạm đất, thân thể cơ hồ như bò hẳn xuống trên mặt đất, sau đó lại nhanh như tia chớp điên cuồng nhằm Tống Hổ Thành lao bổ tới.
Lang vồ dê? Hoàn toàn chính là động tác lang vồ dê!
Tống Hổ Thành mới vừa bị Cương Huyền Hùng Nhị phát ra tiếng sói tru khiến cho trong lòng cả kinh, lại bị động tác công kích không ra cái dạng gì này của Cương Huyền Hùng Nhị vồ tới, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại, kết quả đã bị Cương Huyền Hùng Nhị nhào tới vồ cho ngã xuống trên mặt đất. Tiếp theo, hắn lại thấy Cương Huyền Hùng Nhị rõ ràng há ngóac miệng ra, dùng hàm răng trắng ởn dày đặc nhằm thẳng vào cần cổ hắn mà cắn tới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyentop.net
Tống Hổ Thành kinh hãi, song chưởng mãnh liệt phát lực hướng thượng đẩy lên, đem Cương Huyền Hùng Nhị đẩy bật ra ngoài. Nhưng là còn không có đợi cho hắn hoàn toàn đứng lên, Cương Huyền Hùng Nhị lại lần nữa phát ra một tiếng sói tru khiến kẻ khác phải rùng mình sợ hãi, tiếp tục nhằm Tống Hổ Thành nhào tới.
Lúc này đây động tác tấn công của Cương Huyền Hùng Nhị còn nhanh hơn, lại một lần nữa đem Tống Hổ Thành vẫn đang còn chưa hoàn toàn đứng lên được, vồ ngã xuống đất, hàm răng trắng ởn dày đặc lại một lần nữa nhằm bên phải cần cổ Tống Hổ Thành cắn tới. Tống Hổ Thành lần này phát lực đẩy Cương Huyền Hùng Nhị ra nhưng có chút không kịp, lập tức nghiêng đầu sang bên cạnh mãnh liệt xoay mạnh một cái. Một miếng cắn của Cương Huyền Hùng Nhị này tuy không cắn trúng được cần cổ của Tống Hổ Thành, nhưng lại cắn được lên trên vai phải của hắn.
Cơn đau đớn kịch liệt từ trên bả vai phải truyền đến, Cương Huyền Hùng Nhị rõ ràng đã đem được vai phải của Tống Hổ Thành cắn xuống một miếng thịt. Tống Hổ Thành một chưởng đánh tới, một lần nữa đem Cương Huyền Hùng Nhị từ trên người mình đánh bật ra.
Nhanh chóng đứng bật dậy, Tống Hổ Thành phát hiện ra bả vai phải của mình đã đầm đìa máu tươi rồi, hắn nhìn lại Cương Huyền Hùng Nhị, chỉ thấy trong miệng Cương Huyền Hùng Nhị còn dính đầy máu tươi, hơn nữa miệng còn nuốt nuốt, hiển nhiên là đã đem miếng thịt cắn được từ trên vai Tống Hổ Thành nuốt xuống rồi! Sau đó, hai tròng mắt Cương Huyền Hùng Nhị lại một lần nữa theo dõi Tống Hổ Thành.
Mắt con lang, một đôi con mắt này tuyệt đối không thể nào là hai tròng mắt người được. Con người làm sao có thể có được ánh mắt làm người khác kinh tâm như vậy? Tống Hổ Thành trong lòng không tự chủ được phát lạnh, đối thủ như thế này, chính là lần đầu tiên hắn gặp phải. Cương Huyền Hùng Nhị kia rốt cuộc là sử dụng cái võ thuật gì?
Cương Huyền Hùng Nhị không cho Tống Hổ Thành lấy nửa điểm cơ hội để suy xét, lại một lần nữa hướng Tống Hổ Thành đánh tới. Lúc này đây Tống Hổ Thành đã có chút phòng bị, không để cho Cương Huyền Hùng Nhị vồ ngã nữa, mà kịp hướng bên cạnh né đi, tránh được công kích của Cương Huyền Hùng Nhị. Công kích của Cương Huyền Hùng Nhị vừa rơi vào khoảng không, nhưng lại ngay trên mặt đất đã xoay mình trở lại, một lần nữa nhào đến. Lúc này đây hắn không dùng răng cắn nữa, mà là dùng móng vuốt nhằm tới thân người Tống Hổ Thành mà chộp lên.
Tống Hổ Thành cảm giác như chính mình không phải là đang cùng với một người khác đả đấu, mà là đang đánh nhau với một con lang rất lớn, con lang vừa đói khát lại vừa hung ác. Trong lòng nảy sinh chút sợ hãi, làm cho phản ứng của hắn không tự chủ được mà bị ảnh hưởng, trong nháy mắt đã để cho Cương Huyền Hùng Nhị chộp được một phát lên ngực trái, chẳng những áo bị xé rách ra, mà trên ngực còn bị cào ra năm cái rãnh máu thật dài.
Đang xem cuộc chiến mà đám người Tống Thế Vinh mỗi người đều trợn mắt há hốc mồm, cùng khó có thể tin được một Cương Huyền Hùng Nhị kia nhanh như vậy đã có thể làm cho Tống Hổ Thành bị thương.
Tống Kỳ Lân không nhịn được hỏi: "Sư phụ, thằng tiểu Nhật Bản này là đang dùng cái võ thuật gì? Tượng Hình quyền hay sao? Nhưng sao ta không biết Tượng Hình quyền lại có loại chiêu thức cùng phương pháp công kích này hả?"
Tống Thế Vinh còn chưa có trả lời, đã nghe Vương Chí Đạo thì thào nói: "Đây không phải là Tượng Hình quyền, cũng không phải là quyền thuật của bất kỳ lưu phái nào, bởi vì đấu pháp của hắn cũng không thuộc về bất cứ chiêu thức quyền thuật nào, đó chỉ là những động tác công kích theo bản năng dã thú mà thôi. Xem ánh mắt của hắn, thanh âm hắn phát ra, còn có tư thế của hắn nữa, một cái hình dáng như vậy, căn bản chỉ có thể là một con dã thú. Công kích của hắn chính là theo bản năng, cũng không phải là động tác võ thuật, nếu như ta đoán không lầm, hắn căn bản là có thể không biết được chiêu thức võ thuật!"
"Điều này làm sao có thể?" Tống Kỳ Lân tỏ vẻ khó tin nói: "Hắn không biết chiêu thức võ thuật vậy thì như thế nào lại có thể phát ra công kích ác liệt như vậy? Mặc dù loại phương pháp công kích này rất dã man, rất quỷ dị, nhưng lại là một thủ đoạn công kích rất hữu hiệu hả. Hơn nữa nhìn tốc độ cùng lực lượng của hắn, thì một người không biết võ thuật sao có thể làm ra được như thế!"
Vương Chí Đạo lại giống như là đang tự lầu bầu lẩm bẩm, hồi đáp: "Những cái chiêu thức này trên thực tế đều là các động tác công kích cầu sinh tồn của dã thú, tựa như người bình thường nếu không biết võ thuật, khi gặp phải địch nhân cũng đồng dạng là đấm đá theo bản năng mà thôi. Nếu như ta đoán không sai, thì đây nhất định là cảnh giới thực chiến cao nhất mà các lưu phái võ thuật thực chiến tinh khiết luôn một mực theo đuổi, chính là 'Thú tính trở về'! Các nhà nghiên cứu sinh vật học đã chứng minh được, con người chính là do tiến hóa mà thanh, con người cùng hết thảy động vật trên đời hoặc ít hoặc nhiều đều có chút quan hệ thân thích. Ở trên lớp vỏ của đại não ngươi, vẫn còn lưu giữ nhưng ký ức của dã thú hàng ngàn hàng vạn năm về trước, từ những sinh vật đơn bào thời nguyên thủy, đến sinh vật nhuyễn thể, loài bò sát, loài có vú, những loại sinh vật còn sống hay đã tuyệt chủng, tất cả những ký ức về quá trình tiến hóa đều được bảo lưu lại. Dưới một điều kiện đặc biệt nào đó, những ký ức này của con người sẽ bị kích hoạt, những người mà đã bị kích hoạt loại ký ức này rồi, sẽ trở nên giống như là dã thú, chẳng những bò xuống đất, lại còn tru lên, muốn ăn thịt sống, thậm chí toàn thể còn có thể mọc lông dài ra. Các nhà di truyền học gọi loại hiện tượng này là 'Phản tổ hiện tượng'!"
Bởi vì những lời nói của Vương Chí Đạo đều là lý luận của khoa học đời sau, cho nên đám người Tống Thế Vinh nghe được cũng không hiểu được, một chút cũng không rõ được rốt cuộc là Vương Chí Đạo đang nói cái gì? Ô Tâm Lan rất hiếu kỳ hỏi: "Chí Đạo, ngươi là ý nói, tiểu Nhật Bản kia đã 'phản tổ' biến thành dã thú rồi hay sao?"
Vương Chí Đạo không để ý tới nàng, tiếp tục tự nhủ: "'Phản tổ hiện tượng' chỉ là lý luận trong giới di truyền học, nhưng là trong giới võ thuật, cũng có một loại lý luận tương tự, đó chính là lý luận 'Thú tính trở về'. Có một số lưu phái võ thuật thuần túy thực chiến đã tồn tại một loại lý luận như vậy, cho rằng lúc loài người còn là những con người nguyên thủy, thực lực của bọn họ so với người bây giờ thì cường đại hơn rất nhiều lân, chẳng những có năng lực cử được ngàn cân, nhanh như gió lốc, hơn nữa sức chịu đựng cũng vượt xa con người hiện đại bây giờ. Những người nguyên thủy đó có thể dùng tay không đánh nhau đến chết với một con mãnh hổ, cho nên bọn họ mới có thể tiếp tục sinh tồn được, làm cho mầm mống của nhân loại không bị tuyệt diệt.
Nhưng là sau khi loài người từ xã hội nguyên thủy tiến vào xã hội văn minh, bởi vì cuộc sống trở nên an nhàn, năng lực của loài người từ từ thoái hóa xuống, trở thành yếu ớt đến mức ngay cả một con lang cũng không so sánh được. Nhưng thực ra là năng lực nguyên thủy của loài người không có biến mất, mà chỉ ẩn giấu đi thôi. Trải qua những sự huấn luyện cùng kích thích nhất định là có thể đem nó kích hoạt được. Có những người ngay từ lúc nhỏ đã được bầy lang nuôi dưỡng mà biến thành 'lang hài' thực lực kinh người. Hoặc là người bệnh tâm thần đột nhiên nổi giận, trở nên khí lực lớn vô cùng, hoặc là con người đến lúc gặp phải nguy hiểm thì dẫn phát ra tiềm lực cực lớn. Dựa vào những thứ đó mà có thể sáng tạo ra những phương pháp huấn luyện có thể kích hoạt được tiềm năng nguyên thủy của loài người..."
"Huấn luyện kích phát bản năng?" Tống Thế Vinh tự cho là mình đã rõ ràng Vương Chí Đạo đang nói cái gì, không nhịn được liền lên tiếng nói.
"Không sai biệt lắm, nhưng là huấn luyện kích phát bản năng chỉ là kích phát ra tiềm năng của thân thể, 'Thú tính trở về' lại là chuyên nhằm kích phát thú tính nguyên thủy, đây là một phương pháp kích thích tiềm năng cao cấp hơn nữa. Khi đã bị kích phát ra thú tính nguyên thủy, những người này đều trở nên giống như là dã thú, hắn không hề nhớ được bản thân mình đang là con người nữa, không có sợ hãi, không có thương xót, không có thống khổ. Trong lòng hắn chỉ có điên cuồng, chỉ có giết chóc, chỉ có thú tính. Tựa như một người bởi vì nhìn thấy toàn bộ thân nhân của mình đều bị sát hại, trở nên nổi giận điên cuồng, ngoại trừ việc phải giết chết địch nhân, thì không để ý tới cái gì khác nữa. Chính vì thế mà các lưu phái võ thuật thực chiến kia cho rằng, chỉ có ở dưới loại tâm tính này, năng lực thực chiến của con người mới được phát huy hoàn mỹ nhất, năng lực công kích trở nên đáng sợ nhất. Tựa như Cương Huyền Hùng Nhị lúc này, trong lòng hắn ngoại trừ ý niệm phải đem Tống đại ca cắn xé tan tành, thì không còn bất kỳ ý niệm nào khác, cho nên mới trở thành điên cuồng như thế!"
Mọi người nghe thế trong lòng đều có chút rùng mình sợ hãi, lại nhìn đến Cương Huyền Hùng Nhị không ngừng tru lên, không để ý tới công kích của Tống Hổ Thành, chỉ là điên cuồng nhằm Tống Hổ Thành phát động tấn công, trong lòng không khỏi càng thêm phát lạnh.
Tống Kỳ Lân không nhịn được nói: "Vậy loại 'Thú tính trở về' đem con người biến thành dã thú này rốt cuộc là làm sao để luyện ra?"
Vương Chí Đạo giới thiệu nói: "Phương pháp thì có rất nhiều loại, chỉ có điều là rất tàn nhẫn, tỷ như 'Cực độ vong ngã', lấy phương pháp thôi miên tự kỷ ám thị liên tục ép cho một người tiếp nhận huấn luyện chịu một ý niệm, làm cho hắn tin tưởng rằng hắn chính là một con dã thú, đây là phương pháp khó thu được thành công nhất. Còn một loại khác là 'Cực đoan kích thích', bắt người tiếp nhận huấn luyện từ nhỏ đã phải chịu đựng đủ loại hành hạ, nhận hết áp bức, làm cho hắn nảy sinh tâm lý thù hận vô cùng mãnh liệt đối với thế giới này, sau đó lại không ngừng dẫn dụ hắn giết chóc, lại giết chóc, chỉ có giết chóc. Các sát thủ hàng đầu đều đồng dạng là thông qua thủ đoạn huấn luyện này mà thành, chỉ có điều là loại phương pháp này mặc dù cũng có thể làm cho người ta biến thành đáng sợ giống như dã thú, nhưng cũng không hoàn toàn mất đi tất cả lý trí.
Như Cương Huyền Hùng Nhị trước lúc khai chiến thần trí thanh tỉnh như vậy, một khi khai chiến lại biến thành người điên 'Thú tính trở về', hẳn là đã bị dược vật kích thích rồi. Dược vật kích thích lên tầng vỏ não trên đại não của hắn, kích phát ký ức thú tính, mới làm cho cử động của hắn giống như là dã thú vậy!"
"Hắn uống thuốc từ lúc nào, tại sao ta lại không có nhìn thấy?" Tống Kỳ Lân hỏi.
"Có thể là hắn đã uống trước một loại thuốc có thời hạn phát huy tác dụng, hoặc cũng có thể là thuốc kia đựng ở trong viên nang, giấu bên trong hàm răng của hắn, khi bắt đầu chiến đấu thì cắn vỡ ra là được!"
"Này, này, các người nói những chuyện đó làm gì đây, hãy nhanh nghĩ ra biện pháp gì đi, nếu còn tiếp tục như vậy Tống đại ca sẽ mất mạng đó!" Chính là Ô Tâm Lan đã nhắc nhở mọi người.
Chỉ thấy Tống Hổ Thành lúc này toàn thân đã đầm đìa máu tươi, trên người đã bị Cương Huyền Hùng Nhị cào xé ra ít nhất là năm sáu vết rách thật dài, hơn nữa từ vết cắn sâu trên bả vai kia máu tươi không ngừng chảy ra ngoài, hắn bây giờ đã biến thành một "huyết nhân" rồi.
Mà Cương Huyền Hùng Nhị động tác công kích lại càng lúc càng nhanh, càng ngày càng ác liệt, còn động tác công kích của hắn ngoại trừ dùng móng vuốt cào xé, chính là dùng hàm răng nhai cắn, ngoài hai món đó ra, không có chiêu thức công kích nào khác nữa.
Tống Thế Vinh quan sát thêm một lúc, thở dài nói: "Thôi, Hổ Thành đã không được rồi, cứ đánh tiếp thì sẽ không toàn mạng, hay là nhận thua vậy!"
"Làm thế chỉ vô ích thôi, Cương Huyền Hùng Nhị đã mất đi lý trí, trong lòng hắn hiện tại chỉ có một ý niệm là đem Tống đại ca giết chết. Nếu như Tống đại ca chưa chết, hắn tuyệt sẽ không đình chỉ!" Vương Chí Đạo nói.
"Như vậy làm sao bây giờ? Chúng ta cứ như vậy nhìn Tống đại ca chết hay sao? Mau ra tay ngăn cản tiểu Nhật Bản kia đi hả!" Ô Tâm Lan vội vàng nói.
"Đám lính Nhật Bản kia đang chăm chú nhìn vào chúng ta đó, nếu chúng ta ra tay, bọn chúng nhất định sẽ nổ súng!" Vương Chí Đạo nhíu nhíu đầu mày, lại nói: "Trên thực tế thằng Cương Huyền Hùng Nhị này mặc dù đã biến thành dã thú, nhưng bản thân hắn không phải là một người biết võ thuật, cho nên chỉ có thể dùng các động tác dã thú bản năng đến công kích Tống đại ca. Tống đại ca chỉ là đang đối mặt một con lang hung ác thật to mà thôi. Lấy thực lực của Tống đại ca, muốn đánh bại một con lang to, hẳn là không phải việc gì khó. Vấn đề là hắn đã bị thương, không thể tỉnh táo lại, tâm lý lại có chút e sợ, cho nên thực lực phát huy bị hạn chế.
Chỉ cần hắn lấy tâm lý bình thường đối phó lang cẩu để đến đối phó Cương Huyền Hùng Nhị, vậy thì muốn đánh bại Cương Huyền Hùng Nhị sẽ dễ dàng thôi!"
Khi Vương Chí Đạo nói ra những lời này, cố ý đề cao âm lượng một chút. Từng lời từng chữ theo lời nói rơi được vào trong tai Tống Hổ Thành. Tống Hổ Thành nghe được Vương Chí Đạo đề tỉnh mình, giật mình một cái lập tức đã rõ ràng lại được, lập tức hít sâu hai khẩu khí, rất nhanh đã trở nên tỉnh táo.
Lúc hắn tỉnh táo lại được, một lần nữa đối mặt Cương Huyền Hùng Nhị, cảm giác bất an lập tức biến mất, thân thể cũng khôi phục lại được sự linh tiệp cùng phản ứng lúc trước. Cương Huyền Hùng Nhị lại một lần nữa xông đến tấn công, Tống Hổ Thành xoay mình né qua một bên, lập tức tránh khỏi, đồng thời một chưởng nện ngay lên trên lưng Cương Huyền Hùng Nhị.
Cương Huyền Hùng Nhị đã trúng một chưởng của Tống Hổ Thành, nhưng lại dường như không có việc gì, xoay người tiếp tục đánh tới. Tống Hổ Thành thấy thế, lập tức sửa chưởng thành quyền, mạnh mẽ nhằm mạng sườn Cương Huyền Hùng Nhị một quyền nện xuống.
"Rắc" một tiếng, tiếng xương sườn Cương Huyền Hùng Nhị bị đánh gãy rõ ràng đã vang lên. Nhưng là, Cương Huyền Hùng Nhị lại vẫn không hề có phản ứng, ngược lại tru lên càng thêm hung ác xông vào công kích Tống Hổ Thành. Tống Hổ Thành hiển nhiên không có ngờ tới Cương Huyền Hùng Nhị mặc dù đã bị mình cắt đứt xương sườn vẫn không hề có phản ứng gì, thoáng chút ngẩn ngơ đã lập tức bị Cương Huyền Hùng Nhị lại một lần nữa vồ ngã xuống đất, lại một miếng cắn nữa trúng lên bả vai của hắn.
Vương Chí Đạo thấy thế lại nhíu nhíu đầu mày, lớn tiếng kêu lên: "Tống đại ca, hắn lúc này không hề có cảm giác đau đớn đâu. Ngươi phải công kích đầu não của hắn, trực tiếp đánh bất tỉnh hắn!"
Tống Hổ Thành bị Cương Huyền Hùng Nhị cắn trúng vào miệng vết thương ban đầu, dưới cơn đau kịch liệt cuối cùng cũng bất chấp võ đức "đánh người không đánh mặt", đang nằm trên mặt đất liền một chưởng nhằm đánh thẳng lên trên mũi Cương Huyền Hùng Nhị, lập tức đem Cương Huyền Hùng Nhị đánh cho ngửa đầu lên về phía sau. Tiếp theo, Tống Hổ Thành lại lấy chưởng căn nhằm huyệt Thái Dương của Cương Huyền Hùng Nhị nện cho một phát thật mạnh, đem Cương Huyền Hùng Nhị vốn đang đè lên trên người mình đánh ngã nhào xuống bên cạnh.
Tống Hổ Thành nhanh chóng lật mình từ trên mặt đất đứng lên, đã thấy Cương Huyền Hùng Nhị mặc dù đầu não đã trúng một đòn nghiêm trọng cũng đã bò lên được, nhưng thân thể đã có chút lảo đảo, hiển nhiên là công kích nhằm vào huyệt Thái Dương của hắn đã có hiệu quả rồi.
Tống Hổ Thành quyết định thật nhanh, tiến lên một bước, vòng tay bổ ngược một chưởng nặng nề lên trên gáy Cương Huyền Hùng Nhị.
Cương Huyền Hùng Nhị bị một chưởng này của Tống Hổ Thành trực tiếp đánh cho ngã sụp xuống, nằm trên mặt đất cố dãy giụa vài cái, rốt cục cũng chịu nằm bất động.
"Hay quá! Tống đại ca rốt cục thắng rồi!" Ô Tâm Lan cùng đám người Tống Kỳ Lân thấy thế lập tức hoan hô ầm lên.
Còn mấy tên lính Nhật Bản kia thấy tiểu đội trưởng của mình bị đánh ngã xuống đất, đầu tiên là đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó không hề nói một câu nào, chỉ tiến đến đem Cương Huyền Hùng Nhị đỡ lên khiêng đi.
Sau khi đợi đám lính Nhật Bản kia rời đi, Tống Thế Vinh mới quay sang Tống Hổ Thành cùng Trần Tử Chính nói: "Ngươi bị thương rất nặng, lập tức đi cầm máu, nếu không sẽ lưu lại di chứng về sau. Trần sư phụ, xin ngài lại phải vất vả một phen!"
Trần Tử Chính không nói một câu, chỉ gật đầu cùng đám người Tống Kỳ Lân dìu Tống Hổ Thành đi vào bên trong.
Tống Thế Vinh đang muốn cùng theo đi vào, lại thấy Vương Chí Đạo vẫn đang đứng ở chỗ cũ, cau mày nhìn theo phương hướng mấy tên lính Nhật Bản vừa rời đi, vì vậy lão tiến lại hỏi: "Chí Đạo, ngươi phát hiện ra điều gì sao?"
"Có người một mực đứng quan sát Tống đại ca cùng Cương Huyền Hùng Nhị chiến đấu." Vương Chí Đạo lại nói: "Nếu như ta đoán không lầm, hắn nhất định chính là người đã chế tạo ra dược vật để đem Cương Huyền Hùng Nhị biến thành dã thú. Hắn đến đây khả năng chỉ là để thí nghiệm hiệu quả của dược vật."
"Lấy người sống làm thí nghiệm, còn dùng chính người của bọn chúng?" Tống Thế Vinh có chút bất ngờ hỏi lại.
"Phải, bởi vì thuốc này vốn chính là để dùng lên trên người của bọn chúng. Nếu như ta đoán không lầm, tiểu Nhật Bản chế tạo ra thuốc này, mục đích chính là là để cho bọn võ sĩ của chúng sau này sẽ xưng hùng trên Vạn Quốc võ thuật đại hội. Cương Huyền Hùng Nhị chỉ là một vật để thí nghiệm, tiểu Nhật Bản muốn thí nghiệm xem một người quân nhân bình thường sau khi dùng thuốc này xong, có thể đánh thắng được cao thủ võ thuật Trung Quốc của chúng ta hay không, cho nên bọn họ mới chọn trúng Tống đại ca. Nếu như mà Tống đại ca bị đánh bại, vậy thì tin tưởng đến ngày mốt bọn chúng sẽ ứng dụng ồ ạt loại dược vật này, đề thăng lực lực cho võ sĩ của bọn chúng."
Tống Thế Vinh nghe vậy có chút kinh hãi, nói: "Nếu những việc này đúng là sự thật, vậy thì ngày mốt Vạn Quốc võ thuật đại hội chỉ sợ sẽ biến thành một sự kiện thi đấu tanh máu mất thôi!"
Ở trong Nhật Bản Hồng Khẩu đạo tràng, Sơn Khẩu Dụ Nhân cau mày nhìn Cương Huyền Hùng Nhị đã chết hẳn, nói: "Thuốc kích phát tiềm thức xem ra không lý tưởng hả!"
Một bên Thuyền Việt Hoành Sơn vội nói: "Ăn dược vật này vào không thể tự khống chế được thần trí của chính mình, chỉ biết được một lòng chém giết, so với người điên khùng thì không khác gì. Hơn nữa sau khi thuốc hết hiệu lực, người cho dù không chết cũng đã bị biến thành ngu ngốc. Cho nên ta đề nghị Sơn Khẩu tiên sinh, tốt nhất không nên lợi dụng thuốc này cho người một nhà chúng ta."
"Không để cho người một nhà dùng, chẳng lẽ đem cho người Trung Quốc dùng hay sao? Ngày mốt là Vạn Quốc võ thuật đại hội, người Nhật Bản chúng ta nhất định phải thắng mới được hả. Bản Viên Nhất Hùng đã rời đi, lấy thực lực của các ngươi, thì căn bản là không phải đối thủ của đám Vương Chí Đạo cùng Hoắc Điện Đường những người đó. Chúng ta không để dùng dược vật này, chẳng lẽ để cho người Trung Quốc xưng hùng hay sao?" Sơn Khẩu Dụ Nhân bực bội nói.
"Nhưng là, như cái dạng này của Cương Huyền Hùng Nhị, cho dù thắng, cũng sẽ không được thừa nhận, nói không chừng còn có thể bị xem như quái vật, hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu!" Thuyền Việt Hoành Sơn vội vàng nói.
"Ừ, ngươi nói rất có lý!" Sơn Khẩu Dụ Nhân gật đầu, nói: "Chỉ có điều là thuốc này cũng không phải là không thể dùng, mà là sẽ cho dùng vào thời điểm mấu chốt, tỷ như là lúc đánh với Vương Chí Đạo. Vương Chí Đạo tay súng như thần, bình thường khi hắn có súng trong tay, chúng ta muốn giết hắn thì rất khó khăn. Nhưng là lúc ở trên lôi đài, hắn không có khả năng mang theo súng được, nếu hắn gặp phải đối thủ đã dùng thuốc kích phát thú tính, sợ là chỉ còn một con đường chết mà thôi!"
Ngừng lại một chút, Sơn Khẩu Dụ Nhân lại hỏi: "Được rồi, thuốc kích thích theo như lời Long Bổn tiên sinh đã đưa tới hay chưa?"
Thuyền Việt Hoành Sơn vội nói: "Đã đưa tới rồi, cũng đủ cho một tiểu đội sử dụng!"
"Được, vậy là tốt rồi!" Sơn Khẩu Dụ Nhân nói: "Thuốc kích phát thú tính không thể dùng, vậy thì để cho bọn họ dùng thuốc kích thích khi lên lôi đài đi hả. Mặc dù đều giống nhau là gây tổn hại cho thân thể, nhưng là để phục vụ cho vinh quang của đế quốc Đại Nhật Bản, những tổn hại đó vẫn là xứng đáng!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.