Trưởng đoàn tàu không phải là đã bị cự Hổ giết chết hay sao? Chẳng lẽ trên xe lửa này có tới hai người trưởng tàu. Vương Chí Đạo nghĩ lại chính mình đã tận mắt nhìn thấy trưởng đoàn tàu kia đã bị Cự Hổ đem đầu hắn xoay thành một trăm tám mươi độ, trong lòng không khỏi cảm thấy rất kỳ quái, liền quay đầu lại hỏi Trần Chân: "Ngũ sư huynh, huynh cùng Tâm Vũ tiền bối lúc chạy đến toa đầu máy xe lửa, có chứng kiến thi thể một người mà khuôn mặt bị xoay từ đằng trước ra đến sau lưng hay không? hắn mặc trang phục hình như chính là người trưởng tàu trên chuyến xe lửa này đó?". Trần chân nghe vậy có chút kinh ngạc, lắc đầu nói: "Không có đâu, chỉ có điều đúng là có một tử thi, chỉ là hắn đã bị ném vào bên trong cái hỏa lò của xe lửa rồi, bị thiêu cháy khét lẹt rồi, mặc quần áo dạng gì cũng căn bản là không thể nhìn ra được!". "Ném vào lò lửa trên đầu máy xe lửa?". Vương Chí Đạo lại ngẩn người, hỏi tiếp: "Các người khi chạy tới có nhìn thấy một người thợ máy tàu hay không, hắn nói như thế nào?". Trần Chân nói: "Gã thợ máy tàu kia nói thi thể đó chính là một nhân viên trên xe lửa, bị Cự Hổ giết chết, sau đó ném vào trong lò lửa". "Vậy gã thợ máy tàu đó cũng là một tên sát thủ hay sao? Kỳ quái thật, hắn tại sao ngay cả Cự Hổ cũng phải lừa gạt? Chẳng lẽ Long lão Đại lại còn an bài một sát thủ khác mà ngay cả bọn người cự Hổ kia cũng không biết?". Vương Chí Đạo sắc mặt biến đổi mấy lần, lại quay người lại hỏi Chu Điệp: "Chu Điệp, ngươi từ khi nào phát hiện được sư phụ ngươi mặc trang phục thành người trưởng đoàn toàn?". "Mới vừa rồi hắn có đến gặp chúng ta". Chu Điệp hồi đáp. "Hắn rốt cuộc là đã dẫn theo bao nhiêu người lên chuyến xe lửa này? Trừ các ngươi Ngũ hình sát thủ cùng đám hắc y nhân kia, còn có ai nữa?". Chu Điệp mờ mịt lắc đầu nói: "Ta không biết, hắn không có noi với ta!". Nguồn truyện: Truyện FULL Vương Chí Đạo suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Ngũ hình sát thủ một đời trước của các ngươi, ngoại trừ sư phụ của ngươi ra, có ai còn sống hay không?". Chu Điệp không ngờ lại hồi đáp: "Ta chỉ nghe nói qua sư phụ của Cự Hổ là Quỷ Hổ đã chết, còn lại những người khác đã chết hay chưa, ta không có nghe nói qua, hẳn là vẫn còn sống rồi!". Tôn Đại Chu cùng Trần Chân nghe thế trong lòng cùng bốc lên hàn khí, Tôn Đại Chu hoảng sợ nói: "Nếu nói như vậy, ít nhất còn có tới bốn tên ở Ngũ hình sát thủ đời trước cũng đang ở trên xe lửa này hay sao? Bọn họ cũng đang âm thầm giám sát hành động của đệ tử của bản thân mình hay sao?". "Khôgn có khả năng!". Trần Chân cau mày nói: "Khi ta cùng Tâm Vũ tiền bối giết chết Thiên diện Báo, sư phụ của Thiên diện Báo tại sao không ra cứu? Chẳng lẽ hắn đối với sinh tử của đệ tử của bản thân mình một chút cũng không quan tâm hay sao?". Lại nghe Chu Điệp sâu kín thở dài nói: "Các ngươi một chút cũng không hề biết về quy tắc thu đồ đệ trong giới sát thủ. Sát thủ thu đồ đệ cực kỳ chú ý đến những người thích nghi được với sinh tồn. Một đời trước Ngũ hình sát thủ, trừ sư phụ của ta, bốn người kia đều thu rất nhiều đệ tử, đó chính là THiên diện Báo lại thu nhièu đệ tử nhất, ít nhất cũng phải hơn bôn mươi người. Trong số hơn bốn mươi đệ tử đó, chân chính kế thừa được y bát của hắn chỉ có thể có một người, còn lại tất cả mọi người đều phải chết. Bởi vì lý luận của bọn họ là, chỉ có đệ tử có thể sống sót đến cuối cùng, mới là đệ tử ưu tú nhất, có thể kế thừa y bát của bọn họ. Trong một đời đệ tử mới này, ta cùng Cự Hổ có chút quan hệ tốt hơn. Hắn có từng kể qua với ta, trước khi sư phụ hắn chết, hắn vốn là có bảy người sư huynh đệ. Nhưng là trước khi chết, sư phụ hắn buộc các sư huynh đệ cùng hắn phải tự tàn sát lẫn nhau, nói là muốn từ trong số bọn họ lựa chọn ra người mạnh nhất để kế thừa y bát của hắn. Kết quả tất cả các sư huynh đệ đó đều bị Cự Hổ giết chết ngay trước mắt sư phụ hắn. sư phụ của Cự Hổ lúc đó mới chân chính chỉ định Cự Hổ chính là một đời Hổ sát thủ mới, sau đó liền mỉm cười quy thiên. Cự Hổ lúc đầu kể với ta chuyện này, hắn khóc rống trào nước mắt. Ta còn chưa có bao giờ gặp qua một người nam nhân to lớn hùng tráng nào lại khóc được đến mức thương tâm như vậy. Hắn nói cho ta biết, trên đời này, hắn hận nhất chính là sư phụ của hắn. Bởi vì bảy người sư huynh đệ kia của hắn quan hệ với hắn so với anh em ruột thịt còn muốn tốt hơn. Thế nhưng sư phụ hắn lại buộc hắn không thể không tự thân giết chết hết bọn họ!". Trần Chân nghe vậy không nhịn được cả giận nói: "Đây là cái dạng quy tắc ma quỷ gì đây? Bọn họ như vậy có còn là ngừoi nữa hay không? Như thế nào mà đối với đệ tử của chính mình cũng nhẫn tâm như vậy? Coi sinh mạng của các đệ tử cũng chỉ là con kiến hôi như vậy? Bọn họ thu lấy nhiều đệ tử như vậy, mục đích chính là để cho bọn họ đến lúc chết chỉ thành toàn được một tên đệ tử duy nhất hay sao?". Tôn tiên sinh cũng thở dài mà nói: "Không nghĩ tới trên thế giới này còn có chế độ thu đồ đệ tàn khốc đến như vậy, xem ra vô luận chúng ta vì quốc gia này mà nỗ lực làm bao nhiêu việc, chúng ta xem ra cũng có một chút không cách nào can thiệp được vào những thứ hắc ám đó a. Hy vọng sau này khi ta một lần nữa lại được dẫn dắt quốc gia này, có thể hoàn toàn thanh trừ được những thứ hắc ám như thế!". "Thích nghi được với sinh tồn, mạnh ăn thịt yếu. Có lẽ là bởi vì đã kinh qua loại huấn luyện tàn khốc này, sát thủ mới có thể làm được đến mức lục thân không nhận. Đối với bất kể người vô tội nào, kể cả thân nhân của chính mình, đều có thể hạ thủ được!". Tôn Đại Chu cũng thở dài nói. Vương Chí Đạo nhưng lại nghĩ đến chế độ tuyển lựa của bộ đội đặc chủng cùng điệp viên đặc vụ ở hậu thế. Dạng tuyển lựa đó không phải cũng rất chú ý "thích nghi sinh tồn, mạnh ăn thịt yếu" hay sao? Huấn luyện đến cực hạn, thi kiểm tra tàn khốc, hơn một trăm ứng cử viên, từng người từng người bị đào thải, đến cuối cùng theo quy tắc chỉ có một hai người ưu tú nhất mới có thể vượt qua kiểm tra , gia nhập bộ đội đặc chủng hoặc là lực lượng điệp viên đặc vụ. Nếu so với huấn luyện sát thủ chỉ có điều khác nhau duy nhất chính là, những người bị đào thải kia không có bị người chiến thắng giết chết mà thôi. Bất quá Vương Chí Đạo lại còn biết ở hậu thế có tồn tại rất nhiều doanh trại huấn luyện sát thủ chuyên nghiệp càng tàn khốc hơn. Ví dụ như các trùm buôn lậu thuôc phiện ở Ca Luân Bỉ Á (Columbia) , siêu cấp hắc bang, trụ sở của các phần tử khủng bố cực đoạn, thậm chí còn có một số chính phủ quốc gia, để có thể bồi dưỡng ra một nhóm sát thủ chuyên nghiệp, bọn họ sẽ đi khắp nơi trên thế giới, tuyển một ít đám cô nhi vô gia cư, đem nhốt vào trong doanh trại huấn luyện, bắt buộc bọn họ chịu huấn luyện tàn khốc, sau khi có thực lực nhất định lại bắt buộc bọn họ phải tàn sát lẫn nhau. Cả ngàn cả vạn cô nhi đó đánh giết nhau đến khi chỉ còn lại một hai người mới có thể được dừng lại. Một hai người này sau khi xuất đạo chính là sát thủ xuất sắc nhất, chính thức lục thân không nhận, chỉ biết mù quáng phục tùng theo mệnh lệnh giết người của tổ chức, chính là một cỗ máy giết người không hề có ý nghĩ của bản thân mình. Những sát thủ từ trong tử vong mà sống sót đó, thực lực thường thường đều là phi thường đáng sợ, chiêu thức của bọn họ thường là phi thường đơn giản, nhưng lại là phi thường hữu hiệu, chính là thủ đoạn giết người hữu hiệu nhất phải trải qua thiên chuy bách luyện mới có thể đề luyện ra được, đều là chân chính nhất kích tất sát. Nếu so với đại đa số võ thuật gia đều chỉ biết mấy chiêu thức hào nhoáng vô thực, thì chính là thuộc về hai cảnh giới khác nhau. Trên võ đài hoặc trong lúc luận bàn hữu hảo, các sát thủ đó có thể không phải là đối thủ của các võ thuật gia, nhưng là trong cuộc sống thật sự, bọn họ lại có thể dễ dàng giết chết mấy võ thuât gia kia. Cái loại phương pháp huấn luyện sát thủ chuyên nghiệp này được kế thừa từ xưa truyền xuống, sau đó lại bị ứng dụng vào huấn luyện lên người đám quyền thủ trên hắc quyền võ đài ngầm. Huấn luyện tàn khốc vô tình cùng với cách đánh hắc quyền phải lấy việc giết chết địch nhân để chấm dứt chiến đấu, đã làm cho các quyền thủ hắc quyền đó cũng trở nên đáng sợ dị thường. Các võ thuật gia bình thường mà cùng chúng đối kháng, thường thường chỉ có một đường chết mà thôi. Sát chiêu đơn giản hữu hiệu, đối với giết người không hề có chút do dự tính toán, bất cần sinh tử, tâm tính lục thân cũng không nhận, tất cả các tố chất đó cùng kêt hợp vào một chỗ, đã chế tạo ra một nhóm những cỗ máy giết người xuất sắc nhất, đáng sợ nhất. Trừ khi là võ thuật gia chân chính đứng đầu, hoặc là bộ đôi đặc chủng cùng điệp viên đặc vụ ưu tú nhất mới có đủ năng lực liều mạng cùng những sát thủ hay quyền thủ hắc quyền kia. Còn đang mải suy tư, đột nhiên lại nghe thấy Tôn Đại Chu hỏi Chu Điệp: "Chu Điệp tiểu thư, tại sao sư phụ ngươi lại chỉ thu một mình ngươi làm đệ tử?". Chu Điệp mờ mịt nói: "Ta cũng không biết. Ta đã từng hỏi qua sư phụ. Hắn đã nói đệ tử chỉ cần một người là đủ rồi. Nhưng là trong lòng ta rất rõ ràng, ta căn bản không phải là một đệ tử tốt!". Vương Chí Đạo nghe vậy trong lòng chợt động, thầm nghĩ Long lão Đại kia tại sao lại đốt với Chu Điệp tốt như vậy chứ? Nếu như hắn lấy quy tắc sát thủ đến huấn luyện đệ tử mà nói, xét tâm tính cùng tính cách của Chu Điệp, đã sớm bị đào thải rồi mới đúng. Tại sao Long lão Đại lại khăng khăng đem Chu Điệp giữ lại như vậy? Chẳng lẽ chu Điệp cùng hắn có cái dạng quan hệ gì đặc biệt hay sao? Lại nghe Trần Chân nói: "Vươgn sư đệ, dựa theo lời nói của ngươi, tên thợ đầu máy kia hẳn là một người của Long lão Đại . Hoặc là một trong số Thiên diện Báo , nên mới có thể giấu diếm được qua hai tròng mắt chúng ta. Nếu như mà đúng thật là như vậy, bên người Tâm Vũ tiền bối sẽ không chỉ có một địch nhân là Long lão Đại, mà là còn nhiều địch nhân nữa, tình cảnh phi thường nguy hiểm, chúng ta phải mau nghĩ một biện pháp ứng phó". Vương Chí Đạo nói: "Ta nghĩ, Long lão Đại có thể là nghĩ muốn giải quyết bớt các vệ sĩ bên người Tôn tiên sinh, như vậy khi đến giết Tôn tiên sinh sẽ dễ dàng hơn một chút. Ngũ sư huynh, ta và huynh mau đi đến chỗ Tâm Vũ tiền bối, nói không chừng sẽ có cơ hội đem tất cả đám sát thủ đang ẩn dấu giải quyết hết. Tôn huynh, ngươi đi cứu tỉnh Lương thị huynh đệ, tiếp tục ở lại bên người Tôn tiên sinh bảo vệ tiên sinh. Còn về phần Chu Điệp, ngươi..." Vương Chí Đạo suy nghĩ một chút, lại nói với Chu Điệp: "Chu Điệp, ngươi không muốn giết người. Vậy nếu cho ngươi làm bảo vệ người, hẳn là sẽ khôgn có vấn đề gì chứ?". Chu Điệp hỏi lại: "Ngươi muốn ta bảo vệ Tôn tiên sinh, ngươi lại tin tưởng ta hay sao?". "Ta nguyện ý tin tưởng ngươi lần này. Chu Điệp, đây chính là cơ hội tốt cho ngươi lập công chuộc tội, cũng là cơ hội để lấy lại được tín nhiệm từ chúng ta. Nếu như ngươi còn muốn coi chúng ta đây là bằng hữu, cùng muốn tự do của ngươi, như vậy đừng làm cho chúng ta thất vọng!". chu Điệp ánh mắt có chút cảm động, sau đó rất kiên định gật đầu, đối Vương Chí Đạo rất chân thành nói: "Ngươi yên tâm, ta biết đáng làm cái gì, ta sẽ không để cho ngươi thất vọng đâu!". Vương Chí Đạo nhìn nàng cười cười một chút, sau đó gọi Trần Chân cùng nhau rời đi. Khi đi qua chỗ Lương thị huynh đệ, Vương Chí Đạo lại lục lọi trên người Lương Hải, lấy cây súng pạc-hoọc của hắn ra, kiểm tra lại một chút, phát hiện ra đạn vẫn còn đầy, liền quay sang Trần Chân nói: "Chúng ta đi thôi, có súng trong tay, mặc kệ đám sát thủ kia có lợi hại thế nào, cũng chỉ có một đường chết mà thôi". Trần Chân lại hỏi: "Cây súng lục ổ quay của ngươi đã đánh mất rồi sao?". "Đúng vậy. Khi cùng Cự Hổ đánh nhau đã để văng xuống khỏi xe lửa mất rồi, còn không có cơ hội tìm lại, chi có thể mượn tạm cây súng này dùng một chút!2. Trần Chân lại hỏi: "Ngươi thật sự để cho Chu Điệp ở lại bên người Tôn tiên sinh hay sao. Ngươi tại sao lại tin tưởng chắc chắn rằng nàng sẽ không giết Tôn tiên sinh nữa?". "Bằng trực giác. Trực giác của ta nói cho ta biết, sau khi Chu Điệp bị chúng ta vạch trần thân phận, tuyệt đối sẽ khôgn thể lại tàn nhẫn quyết tâm giết người nữa. Bởi vì nàng càng khát vọng cùng chúng ta hữu nghị cùng thông cảm!". "Trực giác?". Trần Chân đưa mắt liếc nhìn Vương Chí Đạo một cái , nói: "Ta còn tưởng rằng chỉ có phụ nữ mới có trực giác?". Vương Chí Đạo cười cười nói: "Trực giác của phụ nữ chỉ là kết quả của việc nghi thần sợ quỷ, phần lớn chỉ biết dùng để hoài nghi về phương diện chung tình của nam nhân của bản thân mình mà thôi, tám chín phần mười sẽ không chuẩn xác. Mà trực giác của nam nhân chính là từ kinh nghiệm trong ma luyện cùng chiến đấu mà thu được, rất ít có sai lầm!". Trần Chân nghe vậy cười nói: "Ngươi khi nói thường thường là những câu ít nghe thấy, làm cho người khác luôn cảm thấy bất ngờ, nhưng là khi nghe rồi lại cảm giác được rất có đạo lý, lại càng mới mẻ!". Vừa mới đi ra khỏi toa xe này, đột nhiên xe lửa vang lên một tiếng còi "ô ô", sau đó chậm chạp vận động khởi hành lên. Trần Chân sắc mặt đột biến, vội nói: "Tâm Vũ tiền bối chỉ sợ đã xảy ra chuyện rồi. Hắn biết ta cùng Tâm Lan xuống khỏi xe lửa đi tìm ngươi, còn chưa có biết được tin tức chúng ta đã trở về, hắn vô luận như thế nào cũng không thể để cho xe lửa khởi hành được". "Nếu là như thế này mà nói, chỉ sợ là Long lão Đại đã hạ lệnh toàn lực công kích rồi. Dù sao Tâm Võ tiền bối chính là người mạnh nhất trong số chúng ta, Long lão Đại lại còn nghĩ lầm rằng ta và huynh đều đã xuống khỏi xe lửa rồi, nên sẽ không có băn khoăn gì nữa. Chúng ta phải cẩn thận đó!". Vương Chí Đạo nắm chặt lấy cây súng pạc-hoọc, khi đi tới trước một toa xe khác, lại thấy có hai người hành khách đang cắm đầu cắm cổ đi tới. Hai người hành khách này khi nhìn thấy Trần Chân cùng Vương Chí Đạo, trên mặt đều hết sức kinh ngạc, tay phải cùng theo bản năng đưa ngay lên hông. Vương Chí Đạo thấy thế, quyết đoán nổ súng ngay. "Đoàng đoàng" hai tiếng súng vang, hai người hành khách kia ngửa mặt lên trời ngã vật ra trên sàn xe lửa, trên mi tâm đã bị xuyên thủng thành một lỗ máu. Mà bên áo của bọn hắn cũng nổi lên một khúc đô vật, chính là lộ ra nòng súng ngắn. Hành khách trong toa xe thấy Vương Chí Đạo bất ngờ nổ súng giết người, mọi người đều sợ đến nỗi la hoảng ầm lên, có mấy người còn bỏ chỗ ngồi lao đầu toan chạy trốn, tất cả hỗn loạn như ong vỡ tổ. Vương Chí Đạo lớn tiếng quát to: "Câm miệng hết tất cả cho ta, ngồi im xuống chỗ của mình, cúi đầu xuống, người nào lộn xộn ta bắn chết ngay!". Nói xong liền "đoàng" một phát, chĩa súng lên trời bắn một phát. Tất cả đám hành khách kia đều lập tức im ắng xuống ngay, ngồi hết về chỗ ngồi của mình, cũng nghiêm chỉnh cúi thấp đầu xuống. Vương Chí Đạo ánh mắt nhanh giống như điện hướng đám hành khách kia quét qua một lần, lập tức đã phát hiện ra được một hành khách không thích hợp lắm, lập tức không hề khách khí một phát súng bắn ra, đem tên hành khách kia bắn chết luôn. Trần Chân thấy thế không khỏi lấy làm kinh hãi, vội nói: "Vương sư đệ, ngươi làm gì? Như thế nào có thể nổ súng giết người như thế, vạn nhất giết nhầm rồi ngươi làm sao bây giờ?". "Khôgn thể!". Vương Chí Đạo đối Trần Chân nói: "Ta có thể nhìn ra được sát khí trong ánh mắt hắn. Con người mỗi khi đến lúc muốn giết người, trong mắt đều không tự chủ được mà đều lóe ra sát khí, ngay cả sát thủ ưu tú cũng không là ngoại lệ, bởi vì điều này là bản năng không thể che dấu. Ta đã từng chịu qua huấn lyuện về phương diện này, nên liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được, bọn họ không thể gạt được ta!". Trần Chân nghi hoặc nói: "Ngươi ở đâu mà tiếp nhận cái dạng huấn luyện này? Tại sao ta chưa từng có nghe nói qua có loại phương pháp huấn luyện quan sát sát khí này?". "Loại sự tình này nói ra thì rất dài, ta sau này sẽ nói lại cho huynh nghe. Bây giờ chúng ta hay là mau đi tiếp thôi, nơi này đã không còn sát thủ nào nữa rồi!". Vương Chí Đạo vừa nói vừa tiếp tục hướng toa xe phía trước chạy đến. Tiếng súng ở toa xe này không ngờ đã kinh động đến hành khách ở toa xe phía trước, cho nên khi vương Chí Đạo cùng Trần Chân đi tới trước cửa toa xe kia, nơi ấy đã thành một đám hỗn loạn. Vương Chí Đạo ánh mắt lạnh lùng quan sát khắp các hành khách hỗn loạn bất an kia, một khi phát hiện khôgn thích hợp liền lập tức nổ súng , chỉ chốc lát sau, đã lại có bốn người bị hắn bắn chết, trong đó không ngờ còn có một phụ nữ bụng bầu rất to. Trần Chân bị hành động của Vương Chí đạo làm cho sợ chết khiếp, vốn lúc trước đã tin lời hắn nói, bây giờ lại trở nên bán tín bán nghi. Chỉ có điều khi hắn đi tới trước thân thể người phụ nữ mang bầu bị Vương Chí Đạo bắn chết kia, vừa kiểm tra lập tức phát hiện người phụ nữ bụng bầu này đúng là một nam nhân giả trang. Bộ ngực cao cùng cái bụng bầu đều là giả, hơn nữa trong cái bụng bầu lại còn ẩn dấu một cây súng pạc-hoọc. Lần này Trần Chân đối với Vương Chí Đạo đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục rồi. Vương Chí Đạo cầm lấy cây súng pạc-hoọc Trần Chân vừa lấy từ trong cái bụng giả của nam nhân giả nữ kia, cau mày nói: "Nếu mỗi cái toa xe đều có ẩn dấu ba bốn tên sát thủ như thế này, như vậy cũng phải tốn chút công phu đó. Được rồi, Ngũ sư huynh, huynh một chút dùng súng cũng khôgn biết hay sao?". Trần Chân cười khổ nói: "Ta chưa từng bao giờ bắn súng , cũng không biết có thể bắn cho chuẩn được hay không!". "Nếu đã thế thì như vậy đi, ta cứ lần lượt từng toa từng toa tiến về phía trước, dọn dẹp sạch sẽ đám sát thủ đang ẩn nấp. Huynh leo lên nóc xe lửa chạy đi, như vậy tốc độ sẽ nhanh hơn một chút. Khi tới đầu xe lửa rồi huynh sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh. Chỉ có điều nếu như Tâm Vũ tiền bối đã ngộ hại, ta hy vọng huynh tốt nhất không nên xúc động, tốt nhất nên ẩn nấp lại, đợi được ta đến mới cùng động thủ. Nếu không như thế, có khả năng cả hai người chúng ta đều xong đời!". Trần Chân gật đầu nói: "Được rồi, xem ra tính toán của ngươi không hề có chút sơ hở, liệu sự quả có chút như thần, ta nghe theo ngươi!". Đợi đến sau khi Trần Chân từ cửa sổ leo lên trên nóc xe lửa, Vương Chí Đạo liền tiếp tục hướng về toa xe phía trước đi tới. Khi đi đến trước thùng xe này, nhưng lại bất ngờ phát hiện thùng xe này rất yên ổn
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]