Chương trước
Chương sau
Ngựa xích thố này quả nhiên là một con ngựa tốt ngày đi ngàn dặm, đêm chạy tám trăm, một khi đã tung vó là phóng đi băng băng, giống như là mũi tên được cây cung căng hết sức bắn ra nhưng lại vĩnh viễn không giảm tốc độ, không ngừng hí vang hướng theo tuyến đường sắt lao đi vùn vụt.
Hai bên cảnh sắc không ngừng tụt lại phía sau, hai bên tai nghe tiếng gió gào thét, cảm giác như đang ngồi trên con thuyền nhỏ được sóng biển không ngừng nhấp nhô, hoặc là như ngồi trên lưng chim bay lượn trên không trung, Vương Chí Đạo cảm thấy vô cùng kích thích, thầm nghĩ khó trách trước khi phương tiện giao thông xe lửa cùng xe hơi được lưu hành, ngựa chính là công cụ giao thông được loài người ưa thích nhất. Ngựa được ưa chuộng, không chỉ bởi vì nó chạy nhanh, lại hiểu tính người, càng quan trọng hơn là một khi cưỡi trên lưng nó tung hoành rong ruổi, lại có một loại cảm giác giống như là đang bay lượn, loại cảm giác này rất khiến cho con người mê muội.
Từ khi ngã xuống khỏi xe lửa cho đến bây giờ cưỡi lên ngựa, đã có khoảng thời gian gần một tiếng đồng hồ, nếu xét theo tốc độ xe lửa, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là đã chạy đến chỗ đường ray đã bị bọn chúng thay đổi quỹ đạo. Quyền khống chế xe lửa chắc hẳn lúc này đã được đám Đỗ Tâm Vũ đoạt lại, như vậy nhất định sẽ cho dừng xe lửa lại, đợi đem quỹ đạo chuyển lại như trước mới tiếp tục đi. Khoảng thời gian dừng lại chờ sửa đường ray đó, phỏng chừng cũng phải dừng từ mười đến hai mươi phút đồng hồ, hơn nữa ở thời đại này tốc độ xe lửa chạy chậm hơn nhiều so với đời sau, lúc giảm tốc độ để dừng lại, sau đó lúc khởi động gia tốc lại càng chậm hơn, lấy tốc độ kinh người của ngựa xích thố này mà chạy không ngừng nghỉ, nói không chừng chỉ mất khoảng hơn hai giờ là có thể đuổi kịp được xe lửa. Cho đến lúc này xe lửa còn cách địa phận Hà Bắc đến gần một đêm thời gian, muốn ngăn cản vẫn còn kịp thoải mái.
Chỉ có điều Vương Chí Đạo vẫn thấy trong lòng nóng như lửa đốt, chính là lại do hai nguyên nhân khác. Một cái nguyên nhân chính là sự việc vẫn luôn canh cánh trong lòng hắn, mặc dù lúc trước Cự Hổ đã nói Chu Điệp chưa từng có giết người qua, mà Vương Chí Đạo đối với tính tình của Chu Điệp cũng hiểu rõ, cũng tin tưởng Chu Điệp rất khó có thể hạ thủ giết người được. Nhưng là hắn vẫn không thể quên cái xác chết của tên Ninja ở dưới cửa sổ phòng Chu Điệp ngày đó khi Ninja tiểu Nhật Bản tập kích Tinh Võ Môn.
Tên Ninja kia, rốt cuộc có phải là bị Chu Điệp giết chết hay không? Nếu như là Chu Điệp giết, như vậy chứng tỏ nàng đã có tiền lệ giết người, mặc kệ là bởi vì nguyên nhân gì mà giết người, chỉ cần có được lần đầu tiên, sẽ có tiếp lần thứ hai. Tên Ninja kia nếu như đúng thật là bị Chu Điệp giết, cũng đã trải qua nhiều ngày rồi, nàng hiện tại nhất định là đã ổn định lại được tâm cảnh bất an khi mới giết người lần đầu. Ở dưới loại tình huống này mà phán đoán, nói không chừng nàng sẽ vì tự do cùng tính mạng của chính bản thân mình, mà có khả năng tàn nhẫn hạ quyết tâm đi giết Tôn tiên sinh. Lấy khả năng diễn xuất xuất sắc của nàng, nếu như hạ quyết tâm muốn giết Tôn tiên sinh, chỉ sợ thừa khả năng lừa gạt được đám người Tôn Đại Chu, một kích đắc thủ.
Khả năng này tính ra cũng chỉ có xác suất một nửa, còn một nửa xác suất nữa là phải đánh cuộc một chút xem tên Ninja kia rốt cuộc có phải là bị Chu Điệp giết hay không. Nếu như không phải, như vậy Vương Chí Đạo nắm chắc chắn một điều, giống như hắn lúc trước khi đối diện Cự Hổ đã đoán chắc, Chu Điệp tuyệt đối không thể xuống tay giết được Tôn tiên sinh!
Chỉ có điều cho dù Chu Điệp không hạ thủ giết được Tôn tiên sinh, Tôn tiên sinh cũng không nhất định sẽ được an toàn. Bởi vì theo như lời Cự Hổ mà phán đoán, Long lão Đại của Ngũ hình sát thủ "Long Xà Hổ Báo Hạc" một đời trước vẫn còn sống hoàn hảo, hơn nữa còn giống như là người lãnh đạo hoặc trung gian liên lạc của Ngũ hình sát thủ đời này. Viên qua tử tìm Ngũ hình sát thủ đến ám sát Tôn tiên sinh, chính là thông qua Long lão Đại này làm người liên lạc trung gian. Lại cũng dựa theo Cự Hổ nói, Chu Điệp là một người có thiên phú tập võ cực cao nhưng lại có tính tình vô cùng mềm yếu, Long lão Đại đối với truyền nhân này của bản thân mình nhất định vừa bực vừa quý, vừa có ý định đem nàng phế bỏ nhưng cũng lại có chút không nỡ, cho nên mới bức bách nàng đến ám sát Tôn tiên sinh. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net
Long lão Đại làm như vậy chính là có mục đích kép, chính là kế "nhất tiễn hạ song điêu".
Mục đích thứ nhất: Huấn luyện Chu Điệp. Chu Điệp nếu như thật sự vì tự do cùng tính mạng của bản thân mình mà hạ thủ giết Tôn tiên sinh, như vậy nàng lại tuyệt đối không thể thoát thân được nữa. Sau này nhất định sẽ tiếp tục bị Long lão Đại lợi dụng đi giết người.
Đã có lần đầu tiên sẽ phải có lần thứ hai, cứ như vậy tiếp tục đi giết, tính tình mềm yếu của Chu Điệp sớm muộn sẽ được ma luyện cứng cỏi như sắt thép, đối với chuyện giết người cũng sẽ dần hình thành thói quen trơ trơ không cảm giác gì nữa. Cho đến lúc đó, Long lão đại đối Chu Điệp huấn luyện đã hoàn toàn là thành công mỹ mãn, hắn đã có thể thành công mà lui xuống, yên tâm giao cả băng nhóm của mình cho Chu Điệp đến kế thừa.
Cái loại thủ đoạn này, Vương Chí Đạo ở kiếp trước khi còn làm lính trinh sát đã sớm hiểu rõ đến mức không thể rõ hơn được nữa.
Mục đích thứ hai: Làm cho những người bảo vệ Tôn tiên sinh bị giả tưởng. Nếu như Chu Điệp thật sự không hạ thủ giết được Tôn tiên sinh, hoặc là ám sát thất baị bị bắt giết gì đó, như vậy đám người Tôn Đại Chu nhất định sẽ nghĩ rằng sát thủ đã bị tiêu diệt sạch sẽ mà buông lỏng hết cảnh giác. Đến lúc đó Long lão Đại sẽ tự mình ra tay, xuất kỳ bất ý mà giết chết Tôn tiên sinh, sau đó hắn lại có thể đi tìm một truyền nhân khác để đến kế thừa y bát của hắn.
Vương Chí Đạo tin tưởng rằng, nếu như Viên qua tử đã xuống tử lệnh đối với Long lão Đại, nếu như không giết được Tôn tiên sinh, Ngũ hình sát thủ hẳn sẽ là từ một đời này hoàn toàn biến mất. Người như Long lão Đại kia, tuyệt đối sẽ không đem đại sự quan hệ đến cả sinh tử tồn vong của Ngũ hình sát thủ phó thác toàn bộ lên người một đời này Ngũ hình sát thủ hãy còn chưa thành thục, cho bọn họ đi chấp hành mà lại không thèm để ý quan tâm gì hết. Nên Vương Chí Đạo khẳng định, Long lão Đại kia nhất định đã ở trên xe lửa rồi. Hẳn là đang âm thầm quan sát nhất cử nhất động của bọn họ, nếu như trước khi xe lửa chạy vào đến trong địa phận Hà Bắc mà Tôn tiên sinh vẫn còn sống, như vậy hẳn là Long lão Đại sẽ tự mình động thủ.
Long lão Đại của Ngũ hình sát thủ một đời trước, vô luận là kinh nghiệm giết người, hay là sự khôn ngoan từng trải đều vượt xa trên đám người Cự Hổ, thực lực của hắn sẽ đáng sợ đến như thế nào? Đám người Tôn Đại Chu liệu có thể chống đỡ được không?
Nghĩ đến một chút như vậy, Vương Chí Đạo liền cảm thấy trong lòng như lửa đốt, chỉ hận không thể làm cho ngựa xích thố dưới mông mình mọc ra thêm một đôi cánh, mang hắn bay ngay đến xe lửa phía trước.
Nhưng lại có một điều không ngờ tới, chính là mới phóng ngựa đuổi còn chưa đến một tiếng đồng hồ, Vương Chí Đạo đã thấy được bóng dáng đoàn xe lửa, ngoài ra lại còn thấy có hai bóng người đang hướng về phía hắn chạy đến. Nhìn kỹ, chính là Ô Tâm Lan cùng Trần Chân.
Ô Tâm Lan cùng Trần Chân cũng đã nhìn thấy được Vương Chí Đạo đang ngồi trên lưng ngựa, vui mừng khôn xiết hướng hắn khua tay loạn lên, lại không ngừng hét to tên của hắn.
Ô Tâm Lan lại càng hưng phấn cước bộ chạy nhanh hơn, hướng hắn như bay phóng tới.
Vương Chí Đạo vội vàng dừng ngựa, nhảy xuống đón nàng. Ai ngờ, Ô Tâm Lan đang chạy bay tới nhưng lại không hề dừng lại, hai cánh tay lại mở ra nhằm hắn nhào tới. Vương Chí Đạo thấy thế vội vàng mở rộng hai cánh tay ra để cho thân thể mềm mại của Ô Tâm Lan nhào vào trong thân thể hắn nép vào ngực, đem thân thể hắn gắt gao ôm chặt lấy.
Ô Tâm Lan ở trong ngực Vương Chí Đạo "ô ô" khóc ầm lên, vừa khóc vừa nói: "Vương Chí Đạo, ta đã biết là ngươi không có việc gì mà! Bọn họ nói ngươi đã bị quái vật kia giết chết rồi, ta vẫn là không tin. Tiểu Nhật Bản kia giết ngươi vài lần đều chưa bao giờ có thể giết được ngươi, đại quái vật kia như thế nào lại có thể giết được ngươi chứ! Ta chỉ biết ngươi nhất định còn sống, nhất định sẽ không bỏ lại chúng ta mà..."
Ôm lấy thân thể mềm mại nóng bừng của Ô Tâm Lan, Vương Chí Đạo trong lòng cảm động, không nghĩ tới Ô Tâm Lan đối với hắn tình ý lại sâu như thế, trước kia tại sao hắn lại không có phát giác ra, lại còn đối với nàng hung ác như vậy? Nghĩ đến như thế, Vương Chí Đạo liền cảm giác rất áy náy, vội vàng vỗ nhẹ lên bờ lưng ong của Ô Tâm Lan, an ủi nàng, nói: "Được rồi, Ô sư tỷ, ngoan, đừng khóc. Ta không phải không có việc gì hay sao? Ngươi yên tâm, ta đây vô luận như thế nào cũng không thể bỏ ngươi ở lại, ta cam đoan với ngươi, được không?"
Ô Tâm Lan từ trong lồng ngực Vương Chí Đạo ngẩng đầu lên, hỏi: "Thật không, ngươi thật sự sẽ không bỏ ta lại chứ?"
"Ta xin thề! Ta tuyệt đối sẽ không bỏ ngươi lại!" Vương Chí Đạo rất nghiêm chỉnh nói.
Ô Tâm Lan nghe vậy, không khỏi nín khóc mỉm cười, bộ mặt đang đẫm nước mắt lại cười tươi như hoa nở, lập tức hiện lên thành vẻ đáng yêu mê người. Vương Chí Đạo thấy thế, không nhịn được mà nhẹ nhàng lấy tay lau vệt nước mắt trên má cho nàng, cười nói:"
"Ô sư tỷ, nhìn bộ dáng của ngươi bây giờ, đã biến thành một con mèo khoang lớn rồi!"
Ô Tâm Lan nghe vậy mặt đỏ hồng lên, sẵng giọng nói: "Ngươi mới là mèo khoang lớn ấy, người ta như vậy cũng không phải là vì ngươi..."
Đột nhiên có một tiếng ho khan, chính là Trần Chân thấy hai người bọn họ vẫn cứ như vậy ôm chặt lấy nhau cùng một chỗ không coi ai ra gì, cảm giác có chút xấu hổ, liền không nhịn được mà ho khan một tiếng, ý muốn nhắc nhở bọn họ đừng quên ở nơi này vẫn còn một người đang tồn tại đó!
Ô Tâm Lan nghe được thanh âm của Trần Chân, mới nhớ ra chính mình cùng Vương Chí Đạo ôm chặt lấy nhau cùng một chỗ như vậy không khỏi quá mức thân mật, lập tức không khỏi trong lòng cực kỳ xấu hổ, vội vàng giãy dụa nghĩ muốn thoát khỏi lồng ngực Vương Chí Đạo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.